TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Dì Tống cũng luôn tỏ ra thoải mái: “Gọi sao cũng được, trong nhà cả thôi mà.”

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là vì bà ta chưa từng thật sự coi cô là con dâu.

Dì Tống cười cười đáp: “Bình có buộc dây đỏ là canh gà cho cô Thẩm. Bình không buộc gì cả là món trứng gà nấu đường đỏ.”

“Con bé con của người quen quê dì mới sinh, đang ở trọ trong thành phố. Dì nấu cho nó bồi bổ. Đừng có lấy nhầm nhé.”

Nghe đến đó, Lâm Kiến Tuyết khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt nhưng trong mắt thì chỉ toàn là lạnh lẽo.

Rồi cô quay sang Giang Vũ Bạch lúc này đang đứng cạnh, nhẹ giọng bảo: “Vũ Bạch, cái áo khoác của em chắc đang treo ở móc trong phòng khách. Anh giúp em lấy với, em thay đồ rồi hai đứa mình cùng qua bệnh viện thăm mẹ nhé.”

Giang Vũ Bạch gật đầu: “Ừ, anh đi lấy ngay. Em tranh thủ uống canh đi nhé.”

Cô khẽ mỉm cười: “Anh mang tận tay đến cho em mà, sao em dám không uống chứ.”

Giang Vũ Bạch cười ngại, vành tai hơi đỏ, tay vô thức gãi đầu rồi quay lưng ra cửa đi lấy áo.

Lâm Kiến Tuyết nhìn theo bóng dáng anh ta, ánh mắt lạnh như sương, không chút cảm xúc.

Kiếp trước, chính cái vẻ ngoài thư sinh, hiền lành này của anh ta đã khiến cô mù quáng yêu say đắm.

Cô thích trêu chọc anh, thích thấy anh đỏ mặt ngại ngùng. Kể cả sau khi cưới, chuyện chăn gối giữa họ cũng vô cùng nhạt nhẽo, gần như là cuộc hôn nhân “không tìиɧ ɖu͙©”.

Cô từng nghĩ, đàn ông đọc sách thì ai cũng như vậy sẽ dè dặt, rụt rè.

Ai mà ngờ... là do anh ta bên ngoài đã “no đủ” cả rồi.

Tính theo thời gian, cái thai trong bụng Giang Ngữ Ninh giờ chắc cũng được ba, bốn tháng.

Sắp tới thôi, khi cô mãi chẳng có thai, đi khám ra thì sẽ là “khí huyết hư nhược, tử ©υиɠ mỏng, khó thụ thai”.

Và rồi Giang Vũ Bạch sẽ dùng cái cớ “phải có con nối dõi cho nhà họ Giang” để đề xuất nhận con nuôi từ họ hàng quê xa.

Còn cô vì mặc cảm, sẽ đồng ý.

Thậm chí, bởi vì mẹ cô là cô giáo Thẩm vừa mất con, nên khi nhìn thấy đứa bé trai được bế về từ quê kia, lại vô tình sinh ra cảm giác gắn bó, yêu thương như ruột thịt.

Thế là cả nhà họ Lâm đều đặc biệt quan tâm cậu bé ấy, chăm chút từng miếng ăn, từng bộ quần áo. Có gì ngon, có gì tốt cũng đều ưu tiên trước tiên.

Nghĩ đến kiếp trước mình lại thật lòng yêu thương, nuôi nấng một đứa con của Giang Vũ Bạch và Giang Ngữ Ninh như con ruột... Lâm Kiến Tuyết chỉ thấy tức đến nghẹn cả ngực, huyết áp như dồn lên tận đỉnh đầu.

3

0

2 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.