0 chữ
Chương 3
Chương 3
“Không phải do cơ địa gì đâu. Là do Vũ Bạch lén bỏ thuốc vào trà của cô, khiến cô khí huyết suy kiệt không thể mang thai.”
“Mà thực ra từ khi tôi mang thai Giang Thần, anh ấy đã đi triệt sản rồi!”
“Anh ấy nói, đời này chỉ muốn có con với tôi. Ngoài tôi ra không ai xứng đáng sinh con cho anh ấy!”
“À mà này cô chưa từng thắc mắc sao mình lại mắc HIV à? Là do Vũ Bạch bảo Giang Thần tiêm máu nhiễm bệnh cho cô đấy. “
“Ban đầu nó còn do dự lắm nhưng tôi đã đưa kết quả xét nghiệm ADN chứng minh tôi mới là mẹ ruột. Sau đó tôi nói chỉ cần nó làm theo lời, công ty sau này sẽ thuộc về nó. Thế là nó đồng ý.”
“Chúng tôi mới là một gia đình thực sự. Còn cô? Chỉ là một con hề đáng thương mà thôi.”
“Hôm nay là ngày vui của chúng tôi. Cô nên chết đi cho yên, đừng phá hỏng chuyện tốt của người khác!”
Có lẽ những lời kia đã chôn giấu trong lòng Giang Ngữ Ninh suốt nhiều năm. Giờ đây, được nói ra khiến cô ta như trút được gánh nặng, giọng đầy sảng khoái và khoan khoái đến mức khiến người ta rợn sống lưng.
Ngay lúc ấy, một giọng nam trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía sau cô ta.
Là giọng Giang Thần.
“Mẹ ơi, mẹ đang gọi cho ai vậy? Bố bảo con qua gọi mẹ, lễ khai trương sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ, mẹ ra liền.” Giang Ngữ Ninh đáp lại, rồi như cố tình lớn tiếng nói thêm: “Thần à, Lâm Kiến Tuyết gọi đến, nói muốn gặp con lần cuối.”
Giang Thần cau mày, trong giọng toàn là khinh bỉ: “Lại là bà ta? Cái loại đàn bà đó sao vẫn chưa chết hẳn đi chứ? Cứ đeo bám mãi, phiền chết được.”
“Tút... tút... tút...”
Giang Ngữ Ninh lạnh lùng cúp máy.
Lâm Kiến Tuyết nằm bất động trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà trắng xóa.
Cô chỉ kết hôn một lần, chỉ nuôi một đứa con, sao cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến thế này?
...
Không gì đau đớn bằng trái tim đã chết hẳn.
Cô lặng lẽ nằm đó, cảm giác lạnh lẽo len lỏi từng thớ thịt. Cái chết đang đến gần, từng chút một.
Bà y tá cũng đã ra ngoài. Trong đầu bà ta, Lâm Kiến Tuyết chỉ còn là một xác người chờ mang đi. Bà ta đã chuẩn bị gọi người đến thu dọn thi thể sau khi cô tắt thở.
Giữa khoảnh khắc sinh tử, một giọng nói nhẹ nhàng từ hành lang truyền tới.
“Cho hỏi, ở đây có bệnh nhân tên Lâm Kiến Tuyết không ạ?”
Tiếp theo là giọng viện trưởng viện dưỡng lão, tỏ rõ cung kính: “Có, cô ấy nằm trong phòng này. Cậu tìm cô ấy có việc gì?”
“Mà thực ra từ khi tôi mang thai Giang Thần, anh ấy đã đi triệt sản rồi!”
“Anh ấy nói, đời này chỉ muốn có con với tôi. Ngoài tôi ra không ai xứng đáng sinh con cho anh ấy!”
“À mà này cô chưa từng thắc mắc sao mình lại mắc HIV à? Là do Vũ Bạch bảo Giang Thần tiêm máu nhiễm bệnh cho cô đấy. “
“Ban đầu nó còn do dự lắm nhưng tôi đã đưa kết quả xét nghiệm ADN chứng minh tôi mới là mẹ ruột. Sau đó tôi nói chỉ cần nó làm theo lời, công ty sau này sẽ thuộc về nó. Thế là nó đồng ý.”
“Chúng tôi mới là một gia đình thực sự. Còn cô? Chỉ là một con hề đáng thương mà thôi.”
“Hôm nay là ngày vui của chúng tôi. Cô nên chết đi cho yên, đừng phá hỏng chuyện tốt của người khác!”
Ngay lúc ấy, một giọng nam trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía sau cô ta.
Là giọng Giang Thần.
“Mẹ ơi, mẹ đang gọi cho ai vậy? Bố bảo con qua gọi mẹ, lễ khai trương sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ, mẹ ra liền.” Giang Ngữ Ninh đáp lại, rồi như cố tình lớn tiếng nói thêm: “Thần à, Lâm Kiến Tuyết gọi đến, nói muốn gặp con lần cuối.”
Giang Thần cau mày, trong giọng toàn là khinh bỉ: “Lại là bà ta? Cái loại đàn bà đó sao vẫn chưa chết hẳn đi chứ? Cứ đeo bám mãi, phiền chết được.”
“Tút... tút... tút...”
Giang Ngữ Ninh lạnh lùng cúp máy.
Lâm Kiến Tuyết nằm bất động trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà trắng xóa.
...
Không gì đau đớn bằng trái tim đã chết hẳn.
Cô lặng lẽ nằm đó, cảm giác lạnh lẽo len lỏi từng thớ thịt. Cái chết đang đến gần, từng chút một.
Bà y tá cũng đã ra ngoài. Trong đầu bà ta, Lâm Kiến Tuyết chỉ còn là một xác người chờ mang đi. Bà ta đã chuẩn bị gọi người đến thu dọn thi thể sau khi cô tắt thở.
Giữa khoảnh khắc sinh tử, một giọng nói nhẹ nhàng từ hành lang truyền tới.
“Cho hỏi, ở đây có bệnh nhân tên Lâm Kiến Tuyết không ạ?”
Tiếp theo là giọng viện trưởng viện dưỡng lão, tỏ rõ cung kính: “Có, cô ấy nằm trong phòng này. Cậu tìm cô ấy có việc gì?”
3
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
