TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Sau lần đó, hai bố con dần thân thiết trở lại, còn Giang Thần thì dần xa cách với mẹ nuôi. Thỉnh thoảng cô gọi điện, cậu ta chỉ lạnh nhạt lấy cớ bận học.

Tuần trước, khi cảm thấy sức khỏe không cầm cự nổi nữa cô gọi cho Giang Thần cầu xin được gặp. Đáp lại cô chỉ là một tràng mắng nhiếc.

Cậu ta trách cô ích kỷ, mắc bệnh truyền nhiễm mà còn gọi mình đến. Chẳng sợ lây cho người khác à?

Khi cô cố giải thích, Giang Thần liền lớn tiếng xúc phạm, hỏi cô có phải lăn lộn với bao nhiêu người nên mới mắc bệnh. Rồi cậu ta bảo không muốn mất mặt khi đến viện gặp cô.

Trái tim Lâm Kiến Tuyết khi ấy đã chết lặng.

Nhưng sắp lìa đời rồi cô vẫn không dứt được niềm hy vọng. Chỉ mong đứa con mà mình đã nuôi nấng bao năm có thể đến để cô được nhìn nó lần cuối.

Đầu dây bên kia, Giang Ngữ Ninh bật cười khẽ.

“Lâm Kiến Tuyết, cô sắp chết rồi đúng không? Thế thì tôi nói thật cho cô biết một chuyện.”

“Gì cơ?”

Ngữ khí của Giang Ngữ Ninh đầy đắc ý, khiến Lâm Kiến Tuyết bất chợt thấy tim mình lạnh buốt.

“Giang Thần không phải con cô. Nó là con trai của tôi và Vũ Bạch. Nó biết chuyện này từ lâu rồi. Vậy nên cô đừng mong nó sẽ tới!”

“Cảm ơn cô vì đã thay tôi nuôi con trai suốt bao năm nay. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Vũ Bạch, cũng là ngày công ty anh ấy niêm yết trên sàn chứng khoán.”

“Gia đình ba người chúng tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ hạnh phúc rồi!”

Lâm Kiến Tuyết trợn mắt, tay run rẩy siết chặt ống nghe, mạch máu nổi gân tím ngắt trên mu bàn tay.

“Cô... cô nói bậy gì vậy? Cô và Giang Vũ Bạch là anh em mà!”

Mẹ của Giang Vũ Bạch từng là người giúp việc cho nhà cô. Mỗi dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, anh ta đều đến nhà cô phụ giúp mẹ. Rồi tình cảm nảy sinh, họ đến với nhau.

Cô từng giúp Giang Vũ Bạch xin việc cho em gái anh ta chính là Giang Ngữ Ninh. Thậm chí mỗi lần hẹn hò, anh ta cũng hay dẫn cô em đi cùng.

Giang Ngữ Ninh cười phá lên: “Cô ngốc quá, tôi với Vũ Bạch chỉ là người cùng quê, trùng họ thôi. Là thanh mai trúc mã đấy.”

“Anh ấy kết hôn với cô chỉ để giúp tôi có hộ khẩu thành phố. Cô chẳng qua là cái bàn đạp cho chúng tôi leo lên!”

Lâm Kiến Tuyết nghe xong như bị sét đánh, giọng lạc đi: “Hai người... các người!”

Có lẽ Giang Ngữ Ninh nghe ra sự phẫn nộ trong giọng cô, nên càng thêm hả hê: “Cô có biết vì sao cô không có con không?”

3

0

2 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.