0 chữ
Chương 23
Chương 23
Lâm Kiến Tuyết mang bình nước đến, đặt lên tủ đầu giường, cô dịu dàng nói: “Bố ơi, con lấy nước nóng rồi, lát mẹ tỉnh dậy có thể lau người cho mẹ.”
“Ừ, được rồi.” Lâm Khâu Phong gật đầu, tiếp tục chăm chú đút sữa cho em bé.
Tống Thải Hà vẫn đứng trong góc phòng, vừa thấy Giang Vũ Bạch bước vào thì lập tức bước nhanh tới.
Lúc hai người không ai chú ý, họ lén trao nhau một ánh nhìn, trong ánh mắt cả hai đều tràn ngập căng thẳng và hoảng hốt.
Bởi vì họ đều đã thấy rõ, người phụ nữ bị xe cấp cứu đưa đến, máu me đầy người... chính là Giang Ngữ Ninh.
Nhưng cả hai vẫn không sao hiểu nổi. Giang Ngữ Ninh rõ ràng vẫn còn khoẻ mạnh, sao lại đột ngột bị xuất huyết nghiêm trọng như thế?
Giang Vũ Bạch và Giang Ngữ Ninh là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ thuở bé.
Trong lòng anh ta, Giang Ngữ Ninh luôn là người con gái duy nhất mà anh ta muốn gắn bó cả đời.
Nghĩ đến cảnh giờ cô ta đang nằm một mình trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ, tim anh ta như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngột ngạt đến mức gần như không thở nổi.
Anh ta chỉ muốn lập tức chạy ngay đến bên cô ta, để xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở anh ta, không được làm như vậy.
Hôm nay là ngày Thẩm Vụ sinh con, mà anh ta lại là chồng của Lâm Kiến Tuyết, sao có thể rời khỏi vào lúc này?
Nếu anh ta bỏ đi bây giờ, Lâm Kiến Tuyết sẽ nghĩ gì? Người nhà họ Lâm sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt ra sao?
Vì vậy anh ta chỉ có thể cố gắng đè nén nỗi lo lắng trong lòng, gượng cười với Lâm Kiến Tuyết ra sức giữ cho vẻ ngoài bình thản.
Lâm Kiến Tuyết nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa cố gắng giữ bình tĩnh của hai người họ, trong lòng khẽ cười lạnh.
“Vũ Bạch, anh đi giặt đống tã này đi. Em nhớ anh giặt đồ là sạch nhất đấy.” Cô nói nhẹ nhàng, rồi đẩy thau tã bẩn đến trước mặt Giang Vũ Bạch.
Nghe vậy, sắc mặt anh ta hơi khựng lại nhưng cũng không dám phản đối gì, chỉ có thể cắn răng nhận lấy thau tã rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Thấy vậy, Tống Thải Hà liền vội tìm cớ: “Kiến Tuyết à, để dì ra xem Vũ Bạch giặt thế nào. Thằng bé vụng về lắm, dì sợ nó không biết cách làm sạch.”
“Không cần đâu ạ. Vũ Bạch là đàn ông mà, giặt vài cái tã thôi cũng không làm khó được anh ấy đâu. Dì đừng lo lắng làm gì.”
“Ừ, được rồi.” Lâm Khâu Phong gật đầu, tiếp tục chăm chú đút sữa cho em bé.
Tống Thải Hà vẫn đứng trong góc phòng, vừa thấy Giang Vũ Bạch bước vào thì lập tức bước nhanh tới.
Lúc hai người không ai chú ý, họ lén trao nhau một ánh nhìn, trong ánh mắt cả hai đều tràn ngập căng thẳng và hoảng hốt.
Bởi vì họ đều đã thấy rõ, người phụ nữ bị xe cấp cứu đưa đến, máu me đầy người... chính là Giang Ngữ Ninh.
Nhưng cả hai vẫn không sao hiểu nổi. Giang Ngữ Ninh rõ ràng vẫn còn khoẻ mạnh, sao lại đột ngột bị xuất huyết nghiêm trọng như thế?
Giang Vũ Bạch và Giang Ngữ Ninh là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ thuở bé.
Nghĩ đến cảnh giờ cô ta đang nằm một mình trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ, tim anh ta như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngột ngạt đến mức gần như không thở nổi.
Anh ta chỉ muốn lập tức chạy ngay đến bên cô ta, để xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở anh ta, không được làm như vậy.
Hôm nay là ngày Thẩm Vụ sinh con, mà anh ta lại là chồng của Lâm Kiến Tuyết, sao có thể rời khỏi vào lúc này?
Nếu anh ta bỏ đi bây giờ, Lâm Kiến Tuyết sẽ nghĩ gì? Người nhà họ Lâm sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt ra sao?
Vì vậy anh ta chỉ có thể cố gắng đè nén nỗi lo lắng trong lòng, gượng cười với Lâm Kiến Tuyết ra sức giữ cho vẻ ngoài bình thản.
Lâm Kiến Tuyết nhìn dáng vẻ vừa lo lắng vừa cố gắng giữ bình tĩnh của hai người họ, trong lòng khẽ cười lạnh.
Nghe vậy, sắc mặt anh ta hơi khựng lại nhưng cũng không dám phản đối gì, chỉ có thể cắn răng nhận lấy thau tã rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Thấy vậy, Tống Thải Hà liền vội tìm cớ: “Kiến Tuyết à, để dì ra xem Vũ Bạch giặt thế nào. Thằng bé vụng về lắm, dì sợ nó không biết cách làm sạch.”
“Không cần đâu ạ. Vũ Bạch là đàn ông mà, giặt vài cái tã thôi cũng không làm khó được anh ấy đâu. Dì đừng lo lắng làm gì.”
2
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
