TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

“Ừm.” Giang Vũ Bạch đáp lời mà đầu óc thì vẫn rối bời, trong đầu toàn là hình ảnh Giang Ngữ Ninh toàn thân bê bết máu.

Hai người một trước một sau cầm bình nước đi đến phòng lấy nước của bệnh viện.

Lúc này trong phòng nước đang khá đông, mấy người nhà bệnh nhân đang tụm lại trò chuyện rôm rả.

Một phụ nữ trung niên mặc đồ bệnh nhân sọc xanh hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Này, mọi người nghe chưa? Lúc nãy có một cô gái trẻ bị xuất huyết nặng, được xe cấp cứu chở đến đấy. Không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nữa!”

“Tôi cũng thấy rồi, không rõ là bị thương kiểu gì mà máu chảy nhiều thế, nhìn mà sợ!” Một dì mặc áo sơ mi hoa lấm tấm vẫn chưa hoàn hồn, đưa tay vỗ ngực phụ họa.

“Không rõ lắm, chỉ biết là một cô gái trẻ, không biết gặp chuyện gì. Nhìn vậy chắc là sảy thai rồi, máu chảy dữ vậy thì chắc đứa bé cũng không giữ được đâu.” Người phụ nữ trung niên ban nãy lắc đầu thở dài.

“Sảy thai à?”

Một bà cụ tóc bạc trắng thở dài rồi cũng lắc đầu: “Giới trẻ bây giờ bất cẩn quá, đúng là tạo nghiệp mà!”

“Đúng đấy, không rõ là mang thai mấy tháng rồi...”

“...”

Mấy người rôm rả bàn tán tuy giọng nói không to nhưng từng lời vẫn lọt rõ ràng vào tai Giang Vũ Bạch.

Sảy thai, mất con, không giữ được. Những từ ấy như từng cây kim đâm thẳng vào tim anh ta, khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

Sắc mặt anh ta càng lúc càng tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, thậm chí chân cũng bắt đầu hơi run.

Tất cả những phản ứng đó đều không qua được mắt Lâm Kiến Tuyết. Cô âm thầm cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, làm ra vẻ lo lắng.

“Vũ Bạch, anh sao thế? Mặt trắng bệch cả rồi, có phải thấy không khỏe không?”

Giang Vũ Bạch giật mình tỉnh lại, cố gắng nặn ra một nụ cười. Anh ta lắc đầu đáp, giọng khàn khàn: “Không sao đâu, chắc chỉ hơi mệt chút thôi.”

“Thật sự không sao chứ? Có cần đi gặp bác sĩ không?” Lâm Kiến Tuyết tiếp tục hỏi han.

“Không cần, mình về thôi.”

Giang Vũ Bạch vội vàng từ chối, giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng lấy xong nước rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Lâm Kiến Tuyết nhìn ra được điều đó nhưng không nói thêm gì, chậm rãi đứng xếp hàng lấy nước.

Hai người đổ đầy nước nóng rồi mới quay trở về lại phòng bệnh của Thẩm Vụ.

Lâm Khâu Phong đang ngồi ở mép giường, tay ôm bé con và cẩn thận đút bình sữa cho cậu bé bú.

3

0

1 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.