0 chữ
Chương 21
Chương 21
Người phụ nữ ấy dù có hóa thành tro bụi, cô cũng không thể quên được gương mặt đó.
Chính là Giang Ngữ Ninh.
Lúc này Giang Vũ Bạch đang ngồi bên cạnh Lâm Kiến Tuyết, tay cầm con dao gọt trái cây nhỏ, chăm chú gọt vỏ quả táo.
Nghe thấy tiếng động, anh ta theo phản xạ nhìn xuống dưới.
Vừa trông thấy người phụ nữ đầy máu me trên cáng, đồng tử anh ta lập tức co rút, tay cũng khựng lại.
“Xoẹt!”
Lưỡi dao sắc bén bất ngờ cứa vào ngón tay, máu đỏ lập tức trào ra.
“Ôi trời ơi, Vũ Bạch, sao anh lại bất cẩn thế này?” Lâm Kiến Tuyết giả vờ kinh ngạc, vội vàng hỏi han với vẻ mặt lo lắng.
“Hả? À, không sao đâu.”
Giang Vũ Bạch vội vã cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô. Bàn tay bị thương của anh ta thì giấu ra sau lưng, dùng tay còn lại cầm tờ giấy ăn lau qua loa vết máu.
“Sao lại hậu đậu thế chứ?”
Lâm Kiến Tuyết khẽ trách yêu, rồi đứng dậy ra ngoài tìm y tá mang về bông băng và thuốc sát trùng, cẩn thận xử lý vết thương cho anh ta.
“Đưa tay đây, để em khử trùng rồi băng lại.”
Thuốc tím chạm vào vết thương khiến Giang Vũ Bạch hơi nhăn mặt vì đau nhưng ánh mắt anh ta thì vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ.
Lâm Kiến Tuyết thu hết biểu cảm của anh ta vào mắt, vừa giúp anh ta xử lý vết thương, vừa làm ra vẻ vô tình buông lời:
“Người phụ nữ lúc nãy nhìn thảm thật đấy. Anh có thấy không? Máu chảy cả một vệt dài, không biết xảy ra chuyện gì nữa...”
“Trông cô ấy còn trẻ mà, anh nói xem liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Thật sao? Anh không để ý thấy.”
Giang Vũ Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt né tránh gần như không dám nhìn thẳng vào Lâm Kiến Tuyết. Bàn tay bên còn lại buông thõng bên người cũng vô thức siết lại.
“Hơn nữa, anh cũng chẳng hứng thú với chuyện của những người phụ nữ khác.”
Lâm Kiến Tuyết làm như không nhận ra sự bất ổn của anh ta, thành thạo dùng tăm bông chấm thuốc tím. Cô nhẹ nhàng bôi thuốc tím lên vết thương rồi cẩn thận quấn băng gạc lại.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Em biết mà, trong lòng anh chỉ có mình em, sao có thể để mắt tới người phụ nữ nào khác chứ? Thôi, không nhắc chuyện đó nữa.”
Nói xong cô vứt tăm bông vào thùng rác, đậy nắp chai thuốc tím lại và đặt trở về ngăn kéo, sau đó mới lấy hai bình nước nóng màu đỏ trên tủ đầu giường.
“Mẹ em vừa mới sinh xong, lát nữa tỉnh dậy chắc chắn cần lau người, anh đi với em ra phòng nước lấy ít nước nóng về nhé.”
Chính là Giang Ngữ Ninh.
Lúc này Giang Vũ Bạch đang ngồi bên cạnh Lâm Kiến Tuyết, tay cầm con dao gọt trái cây nhỏ, chăm chú gọt vỏ quả táo.
Nghe thấy tiếng động, anh ta theo phản xạ nhìn xuống dưới.
Vừa trông thấy người phụ nữ đầy máu me trên cáng, đồng tử anh ta lập tức co rút, tay cũng khựng lại.
“Xoẹt!”
Lưỡi dao sắc bén bất ngờ cứa vào ngón tay, máu đỏ lập tức trào ra.
“Ôi trời ơi, Vũ Bạch, sao anh lại bất cẩn thế này?” Lâm Kiến Tuyết giả vờ kinh ngạc, vội vàng hỏi han với vẻ mặt lo lắng.
“Hả? À, không sao đâu.”
Giang Vũ Bạch vội vã cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô. Bàn tay bị thương của anh ta thì giấu ra sau lưng, dùng tay còn lại cầm tờ giấy ăn lau qua loa vết máu.
Lâm Kiến Tuyết khẽ trách yêu, rồi đứng dậy ra ngoài tìm y tá mang về bông băng và thuốc sát trùng, cẩn thận xử lý vết thương cho anh ta.
“Đưa tay đây, để em khử trùng rồi băng lại.”
Thuốc tím chạm vào vết thương khiến Giang Vũ Bạch hơi nhăn mặt vì đau nhưng ánh mắt anh ta thì vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ.
Lâm Kiến Tuyết thu hết biểu cảm của anh ta vào mắt, vừa giúp anh ta xử lý vết thương, vừa làm ra vẻ vô tình buông lời:
“Người phụ nữ lúc nãy nhìn thảm thật đấy. Anh có thấy không? Máu chảy cả một vệt dài, không biết xảy ra chuyện gì nữa...”
“Trông cô ấy còn trẻ mà, anh nói xem liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Thật sao? Anh không để ý thấy.”
Giang Vũ Bạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt né tránh gần như không dám nhìn thẳng vào Lâm Kiến Tuyết. Bàn tay bên còn lại buông thõng bên người cũng vô thức siết lại.
Lâm Kiến Tuyết làm như không nhận ra sự bất ổn của anh ta, thành thạo dùng tăm bông chấm thuốc tím. Cô nhẹ nhàng bôi thuốc tím lên vết thương rồi cẩn thận quấn băng gạc lại.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Em biết mà, trong lòng anh chỉ có mình em, sao có thể để mắt tới người phụ nữ nào khác chứ? Thôi, không nhắc chuyện đó nữa.”
Nói xong cô vứt tăm bông vào thùng rác, đậy nắp chai thuốc tím lại và đặt trở về ngăn kéo, sau đó mới lấy hai bình nước nóng màu đỏ trên tủ đầu giường.
“Mẹ em vừa mới sinh xong, lát nữa tỉnh dậy chắc chắn cần lau người, anh đi với em ra phòng nước lấy ít nước nóng về nhé.”
3
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
