0 chữ
Chương 20
Chương 20
Lần này cô thực sự đã thay đổi được quá khứ, thay đổi được vận mệnh của mẹ và em trai mình.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Giang Vũ Bạch và Tống Thải Hà.
Chỉ thấy hai người bọn họ như bị đông cứng tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn đứa trẻ trong lòng Thẩm Vụ, chẳng thể tin vào những gì mình đang thấy.
Giang Vũ Bạch còn miễn cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi dao động.
Còn Tống Thải Hà thì hoàn toàn không giấu nổi cảm xúc. Nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ, hai mắt trợn to đến mức tưởng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Miệng bà ta cũng há hốc ra, trông chẳng khác nào vừa nhìn thấy ma.
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng bà ta đã cho Thẩm Vụ uống không ít canh gà đã bị “nêm nếm” đặc biệt kia mà, sao bà vẫn có thể bình yên sinh con được?
Chưa kể đứa bé này nhìn còn khỏe mạnh đến khó tin, không có lấy một dấu hiệu bất thường nào!
Tống Thải Hà chỉ thấy đầu mình ong ong, mọi suy nghĩ đều rối tung rối mù.
“Vũ Bạch.” Lâm Kiến Tuyết cố ý nâng cao giọng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh mau lại đây xem nè, em trai em đáng yêu lắm đó!”
Giang Vũ Bạch giật mình bừng tỉnh, cố gắng gượng cười, khen lấy lệ: “Đáng yêu thật đấy... Hai chị em trông giống nhau quá.”
“Chứ sao, tụi em là chị em ruột cơ mà!”
Lâm Kiến Tuyết nhìn vẻ mặt gượng gạo của Giang Vũ Bạch, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Cả nhà cùng nhau vui vẻ đưa Thẩm Vụ vào phòng bệnh.
Y tá hỗ trợ sắp xếp chỗ nằm cho Thẩm Vụ, đồng thời hướng dẫn bà cách cho bé bú.
Lâm Khâu Phong thì tất bật hết rót nước, lại đắp chăn, không ngừng tay phút nào. Tuy vất vả nhưng nét mặt ông lại tràn đầy hạnh phúc.
Đúng lúc đó, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi xe cứu thương chói tai.
Lâm Kiến Tuyết theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra. Qua khung cửa kính phòng bệnh, cô thấy một chiếc xe cấp cứu màu trắng lao vội vào khu cấp cứu, đèn đỏ xanh nhấp nháy liên tục rồi đột ngột dừng lại trước tòa nhà.
Cửa xe “xoẹt” một tiếng bật mở, mấy bác sĩ và y tá vội vàng nhảy xuống, cùng nhau khiêng một chiếc cáng ra khỏi xe.
Trên cáng là một người phụ nữ được phủ tấm drap trắng nhưng phần drap phía dưới đã bị nhuộm đỏ bởi máu, trông đến là kinh hoàng.
Chiếc cáng đi đến đâu, sàn gạch lạnh băng phía sau nó lại kéo theo một vệt máu dài, đỏ rực và chói mắt.
Dù đứng cách khá xa, Lâm Kiến Tuyết vẫn lập tức nhận ra người đang nằm trên cáng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Giang Vũ Bạch và Tống Thải Hà.
Chỉ thấy hai người bọn họ như bị đông cứng tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn đứa trẻ trong lòng Thẩm Vụ, chẳng thể tin vào những gì mình đang thấy.
Giang Vũ Bạch còn miễn cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi dao động.
Còn Tống Thải Hà thì hoàn toàn không giấu nổi cảm xúc. Nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ, hai mắt trợn to đến mức tưởng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Miệng bà ta cũng há hốc ra, trông chẳng khác nào vừa nhìn thấy ma.
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng bà ta đã cho Thẩm Vụ uống không ít canh gà đã bị “nêm nếm” đặc biệt kia mà, sao bà vẫn có thể bình yên sinh con được?
Tống Thải Hà chỉ thấy đầu mình ong ong, mọi suy nghĩ đều rối tung rối mù.
“Vũ Bạch.” Lâm Kiến Tuyết cố ý nâng cao giọng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh mau lại đây xem nè, em trai em đáng yêu lắm đó!”
Giang Vũ Bạch giật mình bừng tỉnh, cố gắng gượng cười, khen lấy lệ: “Đáng yêu thật đấy... Hai chị em trông giống nhau quá.”
“Chứ sao, tụi em là chị em ruột cơ mà!”
Lâm Kiến Tuyết nhìn vẻ mặt gượng gạo của Giang Vũ Bạch, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Cả nhà cùng nhau vui vẻ đưa Thẩm Vụ vào phòng bệnh.
Y tá hỗ trợ sắp xếp chỗ nằm cho Thẩm Vụ, đồng thời hướng dẫn bà cách cho bé bú.
Lâm Khâu Phong thì tất bật hết rót nước, lại đắp chăn, không ngừng tay phút nào. Tuy vất vả nhưng nét mặt ông lại tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Kiến Tuyết theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra. Qua khung cửa kính phòng bệnh, cô thấy một chiếc xe cấp cứu màu trắng lao vội vào khu cấp cứu, đèn đỏ xanh nhấp nháy liên tục rồi đột ngột dừng lại trước tòa nhà.
Cửa xe “xoẹt” một tiếng bật mở, mấy bác sĩ và y tá vội vàng nhảy xuống, cùng nhau khiêng một chiếc cáng ra khỏi xe.
Trên cáng là một người phụ nữ được phủ tấm drap trắng nhưng phần drap phía dưới đã bị nhuộm đỏ bởi máu, trông đến là kinh hoàng.
Chiếc cáng đi đến đâu, sàn gạch lạnh băng phía sau nó lại kéo theo một vệt máu dài, đỏ rực và chói mắt.
Dù đứng cách khá xa, Lâm Kiến Tuyết vẫn lập tức nhận ra người đang nằm trên cáng.
1
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
