0 chữ
Chương 1
Chương 1
Ngày 4, tháng Hai, năm 1996.
Lâm Kiến Tuyết qua đời vì biến chứng AIDS.
Hôm ấy trùng hợp là ngày Lập Xuân thế nhưng tiết trời vùng ngoại ô Bắc Kinh vẫn còn lạnh thấu xương.
Trong một viện dưỡng lão cũ kỹ, cô nằm lặng lẽ trên chiếc giường bệnh, thoi thóp từng hơi, chỉ còn da bọc xương.
“Y tá... tôi sắp không qua khỏi rồi... làm ơn giúp tôi gọi một cuộc điện thoại... tôi muốn gặp Giang Thần.”
“Giang Thần là con trai tôi... đang học ở Đại học Bắc Kinh... là chủ tịch hội sinh viên...”
“Đi từ trường đến đây... chỉ mất một tiếng thôi...”
Y tá chăm sóc cô nhíu mày, liếc nhìn người đàn bà đang hấp hối trên giường bằng ánh mắt chán ghét.
Người phụ nữ này bị AIDS.
Cô còn trẻ thế kia, chắc hồi xưa sống buông thả nên mới mắc bệnh. Thế cũng chẳng có gì lạ khi chồng và con trai chẳng ai đến thăm. Chắc là thấy mất mặt lắm.
Ngay cả mấy người trong viện cũng không ai muốn chăm sóc cô. Chẳng qua bà y tá già này tuổi cao, việc làm ít nên bị phân công mà thôi.
Ngày thường, bà ta đối xử với cô cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Nhưng hôm nay thấy cô sắp tắt thở, lòng trắc ẩn nổi lên đôi chút.
“Được rồi.” Bà ta nói: “Tôi gọi thử cho cô nhưng mà cậu ta không bắt máy thì tôi cũng chịu.”
Một lúc sau, bà ta cầm điện thoại bàn quay lại. Nhưng người bắt máy không phải Giang Thần, mà là Giang Ngữ Ninh, dì của Giang Thần. Cũng là em gái chồng cũ của Lâm Kiến Tuyết, Giang Vũ Bạch.
“Alo? Lâm Kiến Tuyết? Gọi cho Giang Thần làm gì?”
Lâm Kiến Tuyết giọng run run van xin: “Tôi sắp chết rồi, Ngữ Ninh... làm ơn... cho tôi gặp nó một lần thôi... tôi nhớ nó quá...”
Lâm Kiến Tuyết và Giang Vũ Hồng kết hôn nhiều năm mà không có con, bác sĩ bảo tử ©υиɠ cô yếu bẩm sinh, khí huyết kém nên khó thụ thai.
Sau đó chồng cô đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi ở quê là cháu xa của anh ta, về làm con.
Giang Thần thông minh, lanh lợi từ nhỏ. Vì không thể có con, Lâm Kiến Tuyết thật lòng coi cậu ta như máu mủ ruột thịt.
Đến khi ly hôn, cô sẵn sàng ra đi tay trắng chỉ để giành quyền nuôi dưỡng Giang Thần.
Cô chắt chiu từng đồng để thuê gia sư, chăm sóc Giang Thần từ cái ăn cái mặc, không bao giờ để cậu ta phải thiếu thốn.
Khi Giang Thần đậu vào Đại học Bắc Kinh, Lâm Kiến Tuyết bất ngờ nhiễm HIV.
Vì muốn chạy chữa cho cô, cậu ta mới liên lạc lại với bố ruột là Giang Vũ Bạch, lúc này đã là một doanh nhân thành đạt.
Lâm Kiến Tuyết qua đời vì biến chứng AIDS.
Hôm ấy trùng hợp là ngày Lập Xuân thế nhưng tiết trời vùng ngoại ô Bắc Kinh vẫn còn lạnh thấu xương.
Trong một viện dưỡng lão cũ kỹ, cô nằm lặng lẽ trên chiếc giường bệnh, thoi thóp từng hơi, chỉ còn da bọc xương.
“Y tá... tôi sắp không qua khỏi rồi... làm ơn giúp tôi gọi một cuộc điện thoại... tôi muốn gặp Giang Thần.”
“Giang Thần là con trai tôi... đang học ở Đại học Bắc Kinh... là chủ tịch hội sinh viên...”
“Đi từ trường đến đây... chỉ mất một tiếng thôi...”
Y tá chăm sóc cô nhíu mày, liếc nhìn người đàn bà đang hấp hối trên giường bằng ánh mắt chán ghét.
Người phụ nữ này bị AIDS.
Cô còn trẻ thế kia, chắc hồi xưa sống buông thả nên mới mắc bệnh. Thế cũng chẳng có gì lạ khi chồng và con trai chẳng ai đến thăm. Chắc là thấy mất mặt lắm.
Ngày thường, bà ta đối xử với cô cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Nhưng hôm nay thấy cô sắp tắt thở, lòng trắc ẩn nổi lên đôi chút.
“Được rồi.” Bà ta nói: “Tôi gọi thử cho cô nhưng mà cậu ta không bắt máy thì tôi cũng chịu.”
Một lúc sau, bà ta cầm điện thoại bàn quay lại. Nhưng người bắt máy không phải Giang Thần, mà là Giang Ngữ Ninh, dì của Giang Thần. Cũng là em gái chồng cũ của Lâm Kiến Tuyết, Giang Vũ Bạch.
“Alo? Lâm Kiến Tuyết? Gọi cho Giang Thần làm gì?”
Lâm Kiến Tuyết giọng run run van xin: “Tôi sắp chết rồi, Ngữ Ninh... làm ơn... cho tôi gặp nó một lần thôi... tôi nhớ nó quá...”
Lâm Kiến Tuyết và Giang Vũ Hồng kết hôn nhiều năm mà không có con, bác sĩ bảo tử ©υиɠ cô yếu bẩm sinh, khí huyết kém nên khó thụ thai.
Giang Thần thông minh, lanh lợi từ nhỏ. Vì không thể có con, Lâm Kiến Tuyết thật lòng coi cậu ta như máu mủ ruột thịt.
Đến khi ly hôn, cô sẵn sàng ra đi tay trắng chỉ để giành quyền nuôi dưỡng Giang Thần.
Cô chắt chiu từng đồng để thuê gia sư, chăm sóc Giang Thần từ cái ăn cái mặc, không bao giờ để cậu ta phải thiếu thốn.
Khi Giang Thần đậu vào Đại học Bắc Kinh, Lâm Kiến Tuyết bất ngờ nhiễm HIV.
Vì muốn chạy chữa cho cô, cậu ta mới liên lạc lại với bố ruột là Giang Vũ Bạch, lúc này đã là một doanh nhân thành đạt.
3
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
