0 chữ
Chương 46
Chương 46
Với tư cách là giáo viên, Vương Tiểu Lan càng hiểu rõ giá trị của một đứa trẻ có tố chất đặc biệt. Một đứa bé vừa thông minh, vừa có nền tảng chính trị trong sạch, thì tương lai… đúng là ứng cử viên sáng giá cho đại học.
So với những sinh viên công – nông – binh bình thường, tương lai của em ấy có thể rộng mở hơn rất nhiều.
Ví dụ như được tiếp tục học cùng các thầy cô giỏi nhất chẳng hạn.
Lâm Quốc Hoa cẩn trọng hỏi: “Chị hai, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”
“Đừng ai làm phiền, tôi đi gặp hiệu trưởng!” Cô Vương nghiêm túc nói. Việc kiểm tra vừa rồi chỉ là đánh giá cá nhân, muốn cho Lâm Vãn nhảy lớp thì vẫn cần sự đồng ý của nhà trường.
Trước khi đi, cô ấy vẫn quay lại hỏi Lâm Vãn: “Em có muốn học lớp Ba không? Cô sẽ đặc biệt quan tâm đến em.”
Không không, cậu không cần cô quan tâm đâu. Lâm Vãn lắc đầu: “Thưa cô, em đã học xong chương trình lớp Năm rồi. Em muốn nhảy thêm vài lớp nữa để sớm tốt nghiệp, đỡ đần cho gia đình.”
Lâm Quốc Hoa suýt nữa thì sặc nước bọt.
Vương Tiểu Lan lúc này đã vô cùng xúc động. Một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn, vừa thông minh, lại còn có tinh thần trách nhiệm với gia đình, đúng là một học sinh toàn diện cả đức, trí, thể.
Sau khi vội vã chạy đi tìm hiệu trưởng, Lâm Quốc An mới từ ngoài bước vào. Ông lập tức kéo con trai lại hỏi han tình hình.
Lâm Vãn không nói nhiều, chỉ đưa hai bài kiểm tra trên bàn cho ba xem.
Lâm Quốc An xem xong, ban đầu là vẻ mặt xúc động, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra cao thâm khó đoán, nói: “Ba biết ngay mà, con trai ba thì sao mà không giỏi được. Hồi xưa ba học cũng giỏi lắm đấy. Nếu không vì chú Tư con, chắc giờ ba đã là giảng viên đại học rồi.”
Lâm Quốc Hoa đứng bên cạnh suýt nữa thì sặc nước bọt.
Lâm Vãn nghiêng đầu hỏi: “Ba, chẳng phải ba từng nói ba không thích học sao?”
Lâm Quốc An trợn mắt: “Ba nói vậy là để an ủi con, để con đỡ áp lực thôi.”
Bất kể ba Lâm Vãn nói gì, trong lòng cậu giờ đã hoàn toàn tin chắc: ba mẹ kiếp này của mình, cũng giống như kiếp trước, đều là… học dốt.
Không trách được, trí thông minh của cậu đời này có hơi thấp, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Lâm Quốc An không biết con trai đang nghĩ gì, cúi người xoa đầu cậu, cười hớn hở: “Ôi chao, con đúng là niềm tự hào của ba. Giống ba y đúc!”
Lâm Quốc Hoa đứng bên cạnh: “…” Trước kia còn thấy giống, giờ thì không chắc nữa rồi.
Anh ấy quay sang hỏi Lâm Vãn: “Vãn à, con có chắc thi được chương trình lớp Năm không? Nếu không thì thi lớp Ba cũng đã rất giỏi rồi. Ông bà nội con cũng sẽ vui lắm.”
Lâm Vãn vẫn đang nghĩ đến chuyện sớm được thi đại học, nên không muốn quay lại học tiểu học nữa. Cậu lập tức đáp: “Con chắc chắn mà, con học hết rồi.”
Lâm Quốc Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán, rồi quay sang hỏi anh trai: “Anh Ba, lúc chị dâu sinh, anh có đứng ngoài phòng sinh không? Có nhìn nhầm đứa nào không đấy?”
Lâm Quốc An tức tối: “Ý chú là gì đấy? Thằng Vãn là con ruột của anh, giống anh thế kia, sao mà nhầm được?”
“…”
Chẳng bao lâu sau, Vương Tiểu Lan đã chạy về, thở hổn hển: “Đi thôi, đến văn phòng hiệu trưởng.”
“Gặp hiệu trưởng á?” Lâm Quốc Hoa hơi lo lắng. Với anh ấy, hiệu trưởng trường tiểu học xã đã là người rất có địa vị rồi.
Lâm Quốc An thì chẳng hề sợ hãi: “Gặp hiệu trưởng thì sao, đi nhanh lên.” Hồi nhỏ ông bị hiệu trưởng đánh suốt, thành ra quen rồi.
Cô Vương nắm tay Lâm Vãn, vừa đi vừa dặn dò: “Đừng lo lắng, lát nữa cứ làm như lúc nãy là được. Em định nhảy mấy lớp? Cô nghĩ em nên học lớp Ba cho chắc. Nói quá mà không làm được thì người ta sẽ nghĩ em không trung thực, giáo viên sẽ không thích đâu.”
So với những sinh viên công – nông – binh bình thường, tương lai của em ấy có thể rộng mở hơn rất nhiều.
Ví dụ như được tiếp tục học cùng các thầy cô giỏi nhất chẳng hạn.
Lâm Quốc Hoa cẩn trọng hỏi: “Chị hai, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”
“Đừng ai làm phiền, tôi đi gặp hiệu trưởng!” Cô Vương nghiêm túc nói. Việc kiểm tra vừa rồi chỉ là đánh giá cá nhân, muốn cho Lâm Vãn nhảy lớp thì vẫn cần sự đồng ý của nhà trường.
Trước khi đi, cô ấy vẫn quay lại hỏi Lâm Vãn: “Em có muốn học lớp Ba không? Cô sẽ đặc biệt quan tâm đến em.”
Lâm Quốc Hoa suýt nữa thì sặc nước bọt.
Vương Tiểu Lan lúc này đã vô cùng xúc động. Một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn, vừa thông minh, lại còn có tinh thần trách nhiệm với gia đình, đúng là một học sinh toàn diện cả đức, trí, thể.
Sau khi vội vã chạy đi tìm hiệu trưởng, Lâm Quốc An mới từ ngoài bước vào. Ông lập tức kéo con trai lại hỏi han tình hình.
Lâm Vãn không nói nhiều, chỉ đưa hai bài kiểm tra trên bàn cho ba xem.
Lâm Quốc An xem xong, ban đầu là vẻ mặt xúc động, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra cao thâm khó đoán, nói: “Ba biết ngay mà, con trai ba thì sao mà không giỏi được. Hồi xưa ba học cũng giỏi lắm đấy. Nếu không vì chú Tư con, chắc giờ ba đã là giảng viên đại học rồi.”
Lâm Vãn nghiêng đầu hỏi: “Ba, chẳng phải ba từng nói ba không thích học sao?”
Lâm Quốc An trợn mắt: “Ba nói vậy là để an ủi con, để con đỡ áp lực thôi.”
Bất kể ba Lâm Vãn nói gì, trong lòng cậu giờ đã hoàn toàn tin chắc: ba mẹ kiếp này của mình, cũng giống như kiếp trước, đều là… học dốt.
Không trách được, trí thông minh của cậu đời này có hơi thấp, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Lâm Quốc An không biết con trai đang nghĩ gì, cúi người xoa đầu cậu, cười hớn hở: “Ôi chao, con đúng là niềm tự hào của ba. Giống ba y đúc!”
Lâm Quốc Hoa đứng bên cạnh: “…” Trước kia còn thấy giống, giờ thì không chắc nữa rồi.
Anh ấy quay sang hỏi Lâm Vãn: “Vãn à, con có chắc thi được chương trình lớp Năm không? Nếu không thì thi lớp Ba cũng đã rất giỏi rồi. Ông bà nội con cũng sẽ vui lắm.”
Lâm Quốc Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán, rồi quay sang hỏi anh trai: “Anh Ba, lúc chị dâu sinh, anh có đứng ngoài phòng sinh không? Có nhìn nhầm đứa nào không đấy?”
Lâm Quốc An tức tối: “Ý chú là gì đấy? Thằng Vãn là con ruột của anh, giống anh thế kia, sao mà nhầm được?”
“…”
Chẳng bao lâu sau, Vương Tiểu Lan đã chạy về, thở hổn hển: “Đi thôi, đến văn phòng hiệu trưởng.”
“Gặp hiệu trưởng á?” Lâm Quốc Hoa hơi lo lắng. Với anh ấy, hiệu trưởng trường tiểu học xã đã là người rất có địa vị rồi.
Lâm Quốc An thì chẳng hề sợ hãi: “Gặp hiệu trưởng thì sao, đi nhanh lên.” Hồi nhỏ ông bị hiệu trưởng đánh suốt, thành ra quen rồi.
Cô Vương nắm tay Lâm Vãn, vừa đi vừa dặn dò: “Đừng lo lắng, lát nữa cứ làm như lúc nãy là được. Em định nhảy mấy lớp? Cô nghĩ em nên học lớp Ba cho chắc. Nói quá mà không làm được thì người ta sẽ nghĩ em không trung thực, giáo viên sẽ không thích đâu.”
4
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
