TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Lâm Vãn đáp ngay: “Cô cứ để em thử đi. Em chắc chắn làm được. Không được 100 điểm thì 90 điểm cũng được mà.”

Nghe vậy, cô Vương cũng không khuyên nữa. Dù không dạy được thiên tài, nhưng thiên tài này là do cô ấy dẫn đi thi, lại là người nhà bên thông gia, thế là đủ rồi.

Cô ấy còn định nói thật ra chỉ cần thi đậu là được, không cần điểm cao. Nhưng nghĩ lại, với thiên tài mà nói, nói vậy có khi lại khiến cậu bé thấy bị coi thường, nên thôi.

Văn phòng hiệu trưởng nằm ở cuối dãy nhà gạch xanh. Trong đó có ba người: hiệu trưởng chính họ Chu, hơn 50 tuổi, gầy gò, đeo kính, trông có vẻ trí thức. Hai hiệu phó, một nam họ Trương phụ trách chuyên môn, khoảng hơn 40 tuổi; một nữ họ Lưu, hơn 50 tuổi, phụ trách hậu cần.

Đang mùa tựu trường, ai cũng bận rộn, vậy mà cô Vương lại chạy vào báo có một “thần đồng” mười tuổi, chưa từng đi học nhưng đã tự học xong chương trình lớp Năm. Vừa rồi làm bài thi lớp Ba chưa đầy một tiếng đã đạt điểm tuyệt đối cả hai môn, còn có khả năng ghi nhớ siêu phàm.

Ba vị lãnh đạo lập tức bị thu hút.

Dù đã dạy học nhiều năm, gặp không ít học sinh thông minh, nhưng một đứa trẻ được mô tả như vậy thì đúng là hiếm thấy.

Trẻ giỏi luôn khiến người làm giáo dục chú ý, nhất là những người đã dành cả đời cho sự nghiệp trồng người.

Vì vậy, họ đồng ý để cô Vương đưa cậu bé đến gặp trực tiếp.

Khi Lâm Vãn bước vào, ba vị hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng đều nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu hơi căng thẳng, nhưng rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh, ngồi ngay ngắn, ánh mắt trong trẻo nhìn lại họ.

Ba người liếc nhìn nhau. Đứa trẻ này đúng là khác biệt. Những đứa khác gặp họ còn không dám ngẩng đầu, còn cậu bé này thì bình tĩnh, ánh mắt sáng rõ, đúng là có khí chất của người thông minh.

“Đây là em Lâm Vãn, thật sự rất giỏi.” Cô Vương giới thiệu đầy hào hứng.

Hiệu trưởng Chu đẩy gọng kính, vẫy tay gọi Lâm Vãn lại gần.

“Em ngồi đi.” Ông chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Lâm Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết ông hiệu trưởng này định kiểm tra kiểu gì đây.”

Hiệu trưởng Chu hỏi: “Nghe nói em muốn nhảy lớp. Em định nhảy lên lớp mấy?”

“Dạ, lớp Năm ạ.”

“Ồ.” Ông gật đầu. “Em đã học hết chương trình chưa?”

“Dạ rồi ạ.”

“Em học trong bao lâu?”

Hiệu trưởng Chu rõ ràng đang thử dò xét. Lâm Vãn thầm nghĩ: “Lão cáo già này đang gài mình đây.” Rồi cậu đáp: “Dạ, em học trong kỳ nghỉ hè ạ.”

“Là học sinh thì phải trung thực. Em thật sự chỉ học trong kỳ nghỉ hè thôi à?”

“Dạ.” Lâm Vãn gật đầu. Nói dối nhiều rồi, đến bản thân cũng tin là thật.

Hiệu trưởng Chu quan sát cậu bé kỹ lưỡng. Thấy cậu không hề lúng túng hay do dự, ông bắt đầu tin lời cậu.

Phó hiệu trưởng Lưu, với tư cách là một người phụ nữ, rất có thiện cảm với cậu bé ngoan ngoãn, lại thông minh như vậy. Bà đề xuất: “Tôi nghĩ nên tổ chức một bài kiểm tra chính thức theo quy định nhảy lớp. Sau đó, chúng ta sẽ đánh giá thêm các năng lực khác của em.”

Hiệu trưởng Chu gật đầu, nghiêm túc đứng dậy: “Thầy Trương, phiền thầy đi chuẩn bị giúp.”

Phó hiệu trưởng Trương đáp: “Phải chuẩn bị một đề thi tổng hợp. Tôi sẽ đi nhờ các giáo viên ra đề ngay.”

Việc ra đề tại chỗ cũng là để đảm bảo không ai biết trước nội dung bài thi.

Chuyện thầy Trương đi nhờ giáo viên ra đề nhanh chóng lan truyền trong nội bộ trường, tạo nên một làn sóng tò mò nho nhỏ. Dù sao thì cũng hiếm khi có học sinh xin nhảy liền năm lớp như vậy, đúng là chuyện chưa từng có.

4

0

1 tuần trước

12 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.