0 chữ
Chương 24
Chương 24
Lục Ngọc Hà có thể co có thể duỗi, hoàn toàn không để tâm thái độ của cô, cười nói: “Chẳng phải hôm nay con đính hôn với thanh niên trí thức Chu sao? Dượng út của con đến để bồi chú rể mới, còn cô đến giúp nấu ăn!”
Trong lúc nói, Chu Thành Lâm đã bước tới, là một người nông dân điển hình, mặt đen nhẻm nhưng nở nụ cười chất phác, dáng vẻ thật thà.
“Bình Bình, chúc mừng con nhé!”
Nếu Lục Bình không sống thêm mười hai năm ở kiếp trước, có lẽ cô thật sẽ cho rằng Chu Thành Lâm là người tốt, vì từ đầu tới cuối ông ta chưa từng nói lời gì bất lợi cho cô.
Nhưng là người ngủ cùng giường với Lục Ngọc Hà, Lục Bình không tin ông ta không biết chuyện vợ mình làm. Thậm chí cô còn nghi ngờ Lục Ngọc Hà bàn bạc với ông ta, mà ông ta cũng ủng hộ cách làm của Lục Ngọc Hà!
Vậy nên cái vẻ chất phác kia, chẳng qua là giả vờ mà thôi!
Nếu thật sự là người thành thật, không ngăn được Lục Ngọc Hà thì cũng nên ám chỉ cho nhà cô một hai câu, tốt xấu gì cũng để bọn họ không đến mức chẳng hay biết gì.
Kiếp trước Lục Ngọc Hà đâu có dán lấy nhà cô, chỉ toàn nịnh bợ Lục Thiến. Về sau Lục Thiến làm việc và định cư ở Thượng Hải, hình như cũng cho bà ta ít lợi lộc.
Kiếp này, có lẽ vì Chu Thanh Vân mà bà ta mới dán vào nhà cô.
Hôm nay dù sao cũng là ngày tốt của mình, người đã đến tận cửa thì cũng không thể dễ dàng đuổi đi, Lục Bình liền miễn cưỡng cười cười: “Dượng út vào trong trước đi, ba con bảo con đi gọi bác cả một tiếng, con đi trước.”
Chu Thành Lâm gật đầu, còn Lục Ngọc Hà thì bĩu môi như rất bênh vực cô: “Con thật sự muốn đi sao? Con nhỏ Thiến Thiến kia tâm địa hiểm độc như thế, cô là người ngoài bị nó lừa cũng thôi đi, nhưng cô không tin ba mẹ nó không biết!”
Lục Bình lần này cười thật, tâm trạng rất tốt: “Cô út, lời cô nói có lý. Nhưng ba con đã lên tiếng rồi, con không đi không được.”
Xem ra cháu gái thứ hai đúng là biết vâng lời, ngoan đấy, đứa trẻ nghe lời thì tốt!
Lục Ngọc Hà thở dài: “Haiz, đúng vậy, quy củ chính là như vậy! Nếu con không đi, để người ngoài biết thì cũng sẽ nói ba mẹ con không biết làm việc, con rể mới đến mà ngay cả bác ruột cũng không mời!”
Lục Bình chẳng buồn nói thêm, chỉ đáp: “Vâng, con đi đây.”
Còn ở nhà Lục Thiết Ngưu, lúc này đương nhiên cũng biết chuyện Chu Thanh Vân đến cầu hôn rồi.
Là bác ruột của Lục Bình, lúc này ông ta đã thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi đợi cả nhà em trai đến mời, trong lòng thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ lên bàn tiệc dạy dỗ Chu Thanh Vân và Lục Bình như thế nào.
Làm hại con gái ông ta mang tiếng xấu, khiến hôm nay ông ta đi làm còn bị người ta cố ý châm chọc, hỏi han. Lục Thiết Ngưu nuốt không trôi cơn giận này!
Dù sao bọn họ cũng không có bằng chứng chứng minh Thiến Thiến thích Chu Thanh Vân, đến lúc đó ông ta hoàn toàn có thể phủ nhận, tiện thể còn mắng Lục Bình không biết thương yêu chị họ, hủy danh tiếng của chị họ. Còn Chu Thanh Vân, một thanh niên thành phố bụng đầy mưu mô, xuống nông thôn không lo làm việc, chỉ biết thông đồng với con gái trong thôn!
Đến lúc đó, thân thích nhà họ Lục đều có mặt, cả vợ chồng trưởng thôn cũng đến, ông ta chẳng những có thể giúp Thiến Thiến lấy lại danh tiếng, mà còn khiến Chu Thanh Vân và Lục Bình phải nhận lấy hậu quả xấu!
Càng nghĩ Lục Thiết Ngưu càng thấy khoái chí, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy nhà em trai sang gọi, trong lòng bắt đầu sốt ruột, dứt khoát đứng dậy đi về phía cổng sân, định ra xem sao người còn chưa tới?
Cũng khéo làm sao, ông ta vừa bước đến giữa sân thì Lục Bình đã đến trước cổng rồi.
“Bác cả!” Từ xa Lục Bình đã gọi lớn, rồi mặt lạnh bước vào sân: “Lục Thiến đâu, có ở nhà không?”
Nghe Lục Bình nói muốn tìm Lục Thiến, sắc mặt Lục Thiết Ngưu lập tức thay đổi.
Tìm Thiến Thiến?
Đứa cháu gái thứ hai này, nó tìm Thiến Thiến làm gì?
Danh tiếng của Thiến Thiến đã bị nó và Chu Thanh Vân phá hoại không còn mảnh giáp, danh tiếng không còn, sau này gả chồng cũng bị ảnh hưởng, nó còn muốn gì nữa?
Trong lòng Lục Thiết Ngưu dâng lên lửa giận, mặt cũng không giấu nổi vẻ khó chịu, quát: “Cháu tìm Thiến Thiến làm gì? Hôm nay chẳng phải mày đính hôn sao? Không phải tới gọi tao sang nhà mày cùng tiếp đón rể mới à?”
Lục Bình không trả lời, ngược lại hỏi: “Sao, Lục Thiến không có nhà à?”
Tất nhiên là Lục Thiến có ở nhà, từ trưa hôm qua về đến giờ vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa. Nhưng cho dù không ra ngoài, chỉ cần nhìn sắc mặt người nhà lúc về là cũng đoán được bên ngoài đang đồn đại cô ta nghiêm trọng cỡ nào!
Cô ta còn chưa kịp đi tìm Lục Bình, không ngờ Lục Bình đã tới tận cửa!
Lục Thiến từ trên giường nhảy xuống, đầu tóc rối bù, chạy thẳng ra khỏi phòng phía đông.
Ở trong bếp, Thôi Minh Lệ cùng con dâu cả đang nấu cơm, vì Lục Thiết Ngưu và Lục Bình nói chuyện chẳng hề kiêng dè gì, bà ta nghe thấy động tĩnh liền cầm sạn bước ra khỏi bếp.
Tức giận nhìn chằm chằm Lục Bình đang đứng cách đó không xa, Lục Thiến đầy địch ý mở miệng trước: “Lục Bình, mày còn dám tới đây! Tới tìm tao làm gì?”
Thôi Minh Lệ bước đến đứng cạnh con gái, tay chống hông, rõ ràng là tư thế chống lưng cho Lục Thiến, Lục Thiết Ngưu tuy không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Lục Bình cũng chẳng mấy thiện cảm.
Từ cửa phòng bếp, chị dâu cả nhà họ Lục ló đầu ra, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận.
Còn nơi cửa chính của nhà chính, anh hai Lục tựa vào khung cửa bên phải, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng đứng phía trái khung cửa, em trai Lục thì tức giận hiện rõ trên mặt, trông còn bốc hoả hơn cả Lục Thiến. Anh cả Lục không thấy đâu, chắc là không có nhà, hoặc cũng có thể là lười can dự, Lục Bình cũng chẳng để tâm.
Tất cả phản ứng của nhà bọn họ, Lục Bình đều thu hết vào mắt, cô cảm thấy dù bên ngoài người ta có nói cô thế nào cũng chẳng sao, cô chỉ không muốn dây dưa gì thêm với cái nhà này nữa!
Hôm nay là ngày đính hôn của cô, cá và thịt mà Chu Thanh Vân mua, dựa vào đâu lại phải vào bụng đám người này? Lục Thiết Ngưu tự nhận là bậc trưởng bối, nhưng ông ta có chút bộ dáng nào của bậc trưởng bối đâu?
Lục Bình hạ quyết tâm, bước hai bước về phía Lục Thiến.
Nhưng cô không mở miệng nói gì, chỉ từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, tỉ mỉ đánh giá Lục Thiến hai lượt, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, như thể đang nhìn một thứ rất chướng mắt.
Hôm qua Lục Thiến chịu thua thiệt lớn trong tay Lục Bình, đến giờ vẫn còn nghẹn khuất buồn bực, hiện tại lại bị ánh mắt khinh thường của Lục Bình nhìn chằm chằm, cô ta hận đến nghiến răng.
Trong lòng cô ta từ lâu vốn đã chướng mắt Lục Bình, chẳng qua chỉ là con nhóc nhà quê, lấy gì mà đòi so bì với cô ta?
Xinh đẹp sao?
Hừ, xinh đẹp thì có lợi ích gì, một đầu óc bao cỏ!
Cũng chỉ có Chu Thanh Vân mắt mù mới có thể đem cảm động thành yêu thích!
Hôm qua đúng là Lục Thiến bị đả kích không nhẹ, hiện giờ thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Bình, cô ta tưởng Lục Bình cố ý đến đây khoe khoang chuyện đính hôn, lập tức liền nổi đóa: “Mày đắc ý lắm phải không? Mày tưởng Chu Thanh Vân thật lòng thích mày à?”
Trong lúc nói, Chu Thành Lâm đã bước tới, là một người nông dân điển hình, mặt đen nhẻm nhưng nở nụ cười chất phác, dáng vẻ thật thà.
“Bình Bình, chúc mừng con nhé!”
Nếu Lục Bình không sống thêm mười hai năm ở kiếp trước, có lẽ cô thật sẽ cho rằng Chu Thành Lâm là người tốt, vì từ đầu tới cuối ông ta chưa từng nói lời gì bất lợi cho cô.
Nhưng là người ngủ cùng giường với Lục Ngọc Hà, Lục Bình không tin ông ta không biết chuyện vợ mình làm. Thậm chí cô còn nghi ngờ Lục Ngọc Hà bàn bạc với ông ta, mà ông ta cũng ủng hộ cách làm của Lục Ngọc Hà!
Nếu thật sự là người thành thật, không ngăn được Lục Ngọc Hà thì cũng nên ám chỉ cho nhà cô một hai câu, tốt xấu gì cũng để bọn họ không đến mức chẳng hay biết gì.
Kiếp trước Lục Ngọc Hà đâu có dán lấy nhà cô, chỉ toàn nịnh bợ Lục Thiến. Về sau Lục Thiến làm việc và định cư ở Thượng Hải, hình như cũng cho bà ta ít lợi lộc.
Kiếp này, có lẽ vì Chu Thanh Vân mà bà ta mới dán vào nhà cô.
Hôm nay dù sao cũng là ngày tốt của mình, người đã đến tận cửa thì cũng không thể dễ dàng đuổi đi, Lục Bình liền miễn cưỡng cười cười: “Dượng út vào trong trước đi, ba con bảo con đi gọi bác cả một tiếng, con đi trước.”
Chu Thành Lâm gật đầu, còn Lục Ngọc Hà thì bĩu môi như rất bênh vực cô: “Con thật sự muốn đi sao? Con nhỏ Thiến Thiến kia tâm địa hiểm độc như thế, cô là người ngoài bị nó lừa cũng thôi đi, nhưng cô không tin ba mẹ nó không biết!”
Xem ra cháu gái thứ hai đúng là biết vâng lời, ngoan đấy, đứa trẻ nghe lời thì tốt!
Lục Ngọc Hà thở dài: “Haiz, đúng vậy, quy củ chính là như vậy! Nếu con không đi, để người ngoài biết thì cũng sẽ nói ba mẹ con không biết làm việc, con rể mới đến mà ngay cả bác ruột cũng không mời!”
Lục Bình chẳng buồn nói thêm, chỉ đáp: “Vâng, con đi đây.”
Còn ở nhà Lục Thiết Ngưu, lúc này đương nhiên cũng biết chuyện Chu Thanh Vân đến cầu hôn rồi.
Là bác ruột của Lục Bình, lúc này ông ta đã thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi đợi cả nhà em trai đến mời, trong lòng thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ lên bàn tiệc dạy dỗ Chu Thanh Vân và Lục Bình như thế nào.
Dù sao bọn họ cũng không có bằng chứng chứng minh Thiến Thiến thích Chu Thanh Vân, đến lúc đó ông ta hoàn toàn có thể phủ nhận, tiện thể còn mắng Lục Bình không biết thương yêu chị họ, hủy danh tiếng của chị họ. Còn Chu Thanh Vân, một thanh niên thành phố bụng đầy mưu mô, xuống nông thôn không lo làm việc, chỉ biết thông đồng với con gái trong thôn!
Đến lúc đó, thân thích nhà họ Lục đều có mặt, cả vợ chồng trưởng thôn cũng đến, ông ta chẳng những có thể giúp Thiến Thiến lấy lại danh tiếng, mà còn khiến Chu Thanh Vân và Lục Bình phải nhận lấy hậu quả xấu!
Càng nghĩ Lục Thiết Ngưu càng thấy khoái chí, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy nhà em trai sang gọi, trong lòng bắt đầu sốt ruột, dứt khoát đứng dậy đi về phía cổng sân, định ra xem sao người còn chưa tới?
Cũng khéo làm sao, ông ta vừa bước đến giữa sân thì Lục Bình đã đến trước cổng rồi.
“Bác cả!” Từ xa Lục Bình đã gọi lớn, rồi mặt lạnh bước vào sân: “Lục Thiến đâu, có ở nhà không?”
Nghe Lục Bình nói muốn tìm Lục Thiến, sắc mặt Lục Thiết Ngưu lập tức thay đổi.
Tìm Thiến Thiến?
Đứa cháu gái thứ hai này, nó tìm Thiến Thiến làm gì?
Danh tiếng của Thiến Thiến đã bị nó và Chu Thanh Vân phá hoại không còn mảnh giáp, danh tiếng không còn, sau này gả chồng cũng bị ảnh hưởng, nó còn muốn gì nữa?
Trong lòng Lục Thiết Ngưu dâng lên lửa giận, mặt cũng không giấu nổi vẻ khó chịu, quát: “Cháu tìm Thiến Thiến làm gì? Hôm nay chẳng phải mày đính hôn sao? Không phải tới gọi tao sang nhà mày cùng tiếp đón rể mới à?”
Lục Bình không trả lời, ngược lại hỏi: “Sao, Lục Thiến không có nhà à?”
Tất nhiên là Lục Thiến có ở nhà, từ trưa hôm qua về đến giờ vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa. Nhưng cho dù không ra ngoài, chỉ cần nhìn sắc mặt người nhà lúc về là cũng đoán được bên ngoài đang đồn đại cô ta nghiêm trọng cỡ nào!
Cô ta còn chưa kịp đi tìm Lục Bình, không ngờ Lục Bình đã tới tận cửa!
Lục Thiến từ trên giường nhảy xuống, đầu tóc rối bù, chạy thẳng ra khỏi phòng phía đông.
Ở trong bếp, Thôi Minh Lệ cùng con dâu cả đang nấu cơm, vì Lục Thiết Ngưu và Lục Bình nói chuyện chẳng hề kiêng dè gì, bà ta nghe thấy động tĩnh liền cầm sạn bước ra khỏi bếp.
Tức giận nhìn chằm chằm Lục Bình đang đứng cách đó không xa, Lục Thiến đầy địch ý mở miệng trước: “Lục Bình, mày còn dám tới đây! Tới tìm tao làm gì?”
Thôi Minh Lệ bước đến đứng cạnh con gái, tay chống hông, rõ ràng là tư thế chống lưng cho Lục Thiến, Lục Thiết Ngưu tuy không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Lục Bình cũng chẳng mấy thiện cảm.
Từ cửa phòng bếp, chị dâu cả nhà họ Lục ló đầu ra, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận.
Còn nơi cửa chính của nhà chính, anh hai Lục tựa vào khung cửa bên phải, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng đứng phía trái khung cửa, em trai Lục thì tức giận hiện rõ trên mặt, trông còn bốc hoả hơn cả Lục Thiến. Anh cả Lục không thấy đâu, chắc là không có nhà, hoặc cũng có thể là lười can dự, Lục Bình cũng chẳng để tâm.
Tất cả phản ứng của nhà bọn họ, Lục Bình đều thu hết vào mắt, cô cảm thấy dù bên ngoài người ta có nói cô thế nào cũng chẳng sao, cô chỉ không muốn dây dưa gì thêm với cái nhà này nữa!
Hôm nay là ngày đính hôn của cô, cá và thịt mà Chu Thanh Vân mua, dựa vào đâu lại phải vào bụng đám người này? Lục Thiết Ngưu tự nhận là bậc trưởng bối, nhưng ông ta có chút bộ dáng nào của bậc trưởng bối đâu?
Lục Bình hạ quyết tâm, bước hai bước về phía Lục Thiến.
Nhưng cô không mở miệng nói gì, chỉ từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, tỉ mỉ đánh giá Lục Thiến hai lượt, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, như thể đang nhìn một thứ rất chướng mắt.
Hôm qua Lục Thiến chịu thua thiệt lớn trong tay Lục Bình, đến giờ vẫn còn nghẹn khuất buồn bực, hiện tại lại bị ánh mắt khinh thường của Lục Bình nhìn chằm chằm, cô ta hận đến nghiến răng.
Trong lòng cô ta từ lâu vốn đã chướng mắt Lục Bình, chẳng qua chỉ là con nhóc nhà quê, lấy gì mà đòi so bì với cô ta?
Xinh đẹp sao?
Hừ, xinh đẹp thì có lợi ích gì, một đầu óc bao cỏ!
Cũng chỉ có Chu Thanh Vân mắt mù mới có thể đem cảm động thành yêu thích!
Hôm qua đúng là Lục Thiến bị đả kích không nhẹ, hiện giờ thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Bình, cô ta tưởng Lục Bình cố ý đến đây khoe khoang chuyện đính hôn, lập tức liền nổi đóa: “Mày đắc ý lắm phải không? Mày tưởng Chu Thanh Vân thật lòng thích mày à?”
3
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
