0 chữ
Chương 25
Chương 25
Lục Bình bình tĩnh nhưng lời đáp lại khiến người ta tức muốn chết: “Đúng vậy, anh ấy thật lòng thích tôi.”
Kiếp này thật lòng, kiếp trước cũng là thật lòng!
Lục Thiến cười nhạo: “Mày không soi gương à, ngoài cái mặt ra, mày còn có gì nữa?”
Lục Bình đưa tay sờ lên mặt, nói: “Ít nhất tôi còn có mặt, còn chị? Ngay cả mặt còn chẳng có!”
Lục Bình nói lời này một câu hai ý nghĩa, Lục Thiến đương nhiên nghe ra được, đây là vừa nói cô ta xấu, lại vừa mắng cô ta không biết xấu hổ!
Em trai Lục không nhịn nổi nữa, giơ tay chỉ vào Lục Bình, bước nhanh đến: “Lục Bình! Cô con mẹ nó nói lại lần nữa thử xem?”
Thấy cậu ta có ý định ra tay, Lục Bình nheo mắt lại, lập tức lớn tiếng nói: “Bác cả! Bác định trơ mắt ra mà nhìn phải không? Chỉ vì cháu không nhường Chu Thanh Vân cho Lục Thiến, bác liền mặc kệ để Lục Uy đánh tôi? Bác đối xử với cháu ruột như vậy, không sợ cả thôn Đại Liễu Thụ sẽ chỉ trỏ sau lưng à?”
Em trai Lục tên là Lục Uy.
Bởi vì Lục Bình nói câu này, Lục Thiến lập tức đưa tay cản Lục Uy lại, còn Lục Thiết Ngưu thì chỉ tay vào Lục Bình, tức đến muốn hộc máu: “Cháu, cháu...”
Không đợi Lục Thiết Ngưu nói xong, Lục Thiến đã lớn tiếng cắt ngang: “Lục Bình, mày bớt tự cho là đúng đi!”
"Chu Thanh Vân thích mày á? Anh ta chẳng qua chỉ là thanh niên thành phố quen sống sung sướиɠ, một mình đến cái nơi heo hút như thôn Đại Liễu Thụ này, trong lòng chịu không nổi, đúng lúc mày lại đối tốt với anh ta, nhất thời không có lựa chọn nào khác nên mới ở bên mày thôi!"
"Thích mày ư, hừ, đợi đến sang năm anh ta thi đậu đại học rồi quay về Thượng Hải, thiếu gì mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, lại còn là sinh viên đại học, để anh ta tha hồ chọn lựa, mày cho rằng anh ta còn có thể coi trọng mày sao?"
"Chỉ là một đứa nhà quê không biết chữ, mày thì tính là cái gì?"
Lời của Lục Thiến chẳng làm Lục Bình tổn thương gì, bởi kiếp trước cô đã nghe đi nghe lại những lời như vậy không biết bao nhiêu lần rồi, hiện giờ Lục Thiến chỉ là nói khó nghe và thẳng thừng hơn một chút mà thôi, chẳng có gì mới lạ.
Chỉ là, nhìn Lục Thiến tức tối đến mức đỏ mặt tía tai mà vẫn chắc chắn như vậy, trong lòng Lục Bình lại sinh ra chút nghi ngờ, nếu Lục Thiến đã hiểu rõ đạo lý này, vậy sao cô ta còn muốn tranh giành Chu Thanh Vân?
Cô là con gái nông thôn, chẳng phải Lục Thiến cũng vậy sao?
Nếu cô học hết cấp hai mà còn bị nói là “không biết chữ”, vậy Lục Thiến đến tiểu học còn chưa học xong thì gọi là gì? Thất học sao?
Lục Bình nhìn Lục Thiến, đột nhiên bật cười, giọng càng thêm kiêu ngạo khinh thường: "Tôi là con gái nhà quê, chẳng phải chị cũng thế sao? Tôi không biết nhiều chữ, nhưng ít ra cũng học xong cấp hai, còn chị? Tiểu học còn chưa học xong, vậy chị chính là thất học rồi!"
"Với lại tôi còn xinh đẹp hơn chị, nếu ngay cả tôi mà Chu Thanh Vân còn không để ý, thì chị nghĩ anh ấy sẽ để mắt đến chị sao? Thật không hiểu chị tranh giành với tôi làm gì nữa!"
Lục Thiến không chút nghĩ ngợi liền cãi lại: "Mày mà so được với tao à?"
Lục Bình lập tức phản bác: "Tại sao tôi lại không so được?"
Lục Thiến há miệng định nói tiếp, nhưng lại kìm lại, chỉ bày ra vẻ mặt đầy tự tin: "Tại sao thì mày tự nghĩ đi! Hừ, Lục Bình, tao chờ ngày mày khóc đó!"
Sắc mặt Lục Bình vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, Lục Thiến lấy đâu ra tự tin như vậy chứ?
Giống như... giống như cô ta biết trước tương lai mình sẽ thi đậu đại học, sẽ thành công, sẽ sống tốt hơn tất cả những cô gái nông thôn khác vậy!
Nói cũng lạ, một người đến tiểu học còn chưa học xong như Lục Thiến, sao kiếp trước lại có bản lĩnh đến mức tự học rồi thi đậu đại học?
Chẳng lẽ là có người bí mật dạy thêm cho cô ta mà không nói ra?
Nghĩ tới đây, tim Lục Bình chợt đập mạnh.
Nếu như thật sự có người dạy thêm cho Lục Thiến để cô ta có thể thi đậu đại học dù không học hành đàng hoàng, thì bản thân cô tốt xấu gì cũng đã học xong cấp hai, lại còn có Chu Thanh Vân với thành tích ưu tú thi đậu đại học Thượng Hải ở kiếp trước, nếu được anh dạy kèm, chẳng lẽ lại không thể thi đậu?
Tim Lục Bình đập thình thịch, nếu cô cũng thi đậu đại học, cũng có thể lên thành phố làm việc, định cư, vậy thì đến lúc đó cô đâu cần sợ bị đàn ông vứt bỏ?
Nhưng... cô thật sự làm được sao?
Lục Bình cảm thấy mình đang mơ mộng viển vông. Thi đại học đâu phải dễ, kiếp trước có không ít trí thức trẻ thi nhiều năm vẫn trượt, nhưng một khi ý nghĩ này đã xuất hiện, cô lại không thể nào dập tắt được, thậm chí hiện tại cô chẳng còn tâm trạng đôi co với Lục Thiến nữa.
Cô giống như không nghe thấy lời Lục Khiết nói, quay đầu mỉm cười nhìn Lục Thiết Ngưu: “Bác cả, hôm nay là đính hôn của cháu và Chu Thanh Vân, ba mẹ cháu bảo cháu đến mời bác qua bồi anh ấy, vậy chúng ta đi nhanh thôi!”
Thái độ thay đổi nhanh như chớp của Lục Bình khiến Lục Thiết Ngưu nhất thời không phản ứng kịp.
Vẫn là Thôi Minh Lệ thương con gái, kéo tay Lục Thiết Ngưu đầu tiên: “Không được đi! Bồi cái gì mà bồi, để người khác bồi đi!”
Lục Thiết Ngưu lúc này mới phản ứng lại.
Trong lòng ông ta cũng khó chịu, con bé Lục Bình này, đến tận cửa nhà vừa khoe khoang vừa khıêυ khí©h, còn trắng trợn nói dối, ông ta việc gì phải nể mặt?
Nhưng ông ta là anh ruột của Lục Thiết Lâm, là bác ruột của Lục Bình, theo quy củ ông ta phải đi!
Cuối cùng Lục Thiết Ngưu miễn cưỡng gật đầu.
Không đợi Thôi Minh Lệ mở miệng, Lục Bình đã cười tranh nói trước: “Bác cả, đời này bác không được uống rượu mừng từ con rể là Chu Thanh Vân rồi, nhưng vẫn có cháu mà, cháu là cháu ruột của bác, cháu sẽ để bác uống rượu mừng từ cháu rể của bác!”
“Bác cứ yên tâm, cháu sẽ sống thật hạnh phúc với Chu Thanh Vân cho chị họ Thiến Thiến nhìn mà thèm. Nếu sau này chị ấy vì thanh danh xấu mà khó gả chồng, thì cháu sẽ nhờ Chu Thanh Vân giúp chị ấy tìm một người đàn ông lớn tuổi, đã qua một đời vợ ở Thượng Hải để gả vào!”
Lục Thiến từ khi Lục Bình mở miệng đã sớm đen mặt, nghe xong lời này thì lập tức nổ tung: “Lục Bình, mày nằm mơ đi! Tao có chết cũng không thèm gả cho mấy ông già đã qua một đời vợ!”
Cô ta nhào tới, túm chặt lấy cánh tay Lục Thiết Ngưu: “Ba, ba không được đi! Không được đi!"
Lục Thiết Ngưu cũng tức giận, trừng mắt nhìn Lục Bình nói: “Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Lục Bình: “Cháu chỉ là ăn ngay nói thật thôi, khó nghe sao? Chị họ Thiến Thiến thanh danh xác thật rất xấu.”
Đương nhiên phải nói khó nghe, chỉ có nói khó nghe, Lục Thiến mới có thể ngăn Lục Thiết Ngưu lại không cho ông ta đi!
“Cút! Cút ra khỏi nhà tao! Cút trở về nói với ba mẹ mày, ba tao sẽ không đi!”
Lục Thiến vừa đuổi người, vừa lôi kéo cánh tay Lục Thiết Ngưu: “Ba, ba mau nói sẽ không đi a! Người ta đã bắt nạt đến tận cửa, hận không thể đánh vào mặt con gái ba, ba còn muốn đi sao?”
Chuyện đi bồi con rể mới vốn là việc mà theo quy củ thì Lục Thiết Ngưu phải đến. Nếu Lục Thiết Lâm không gọi, thì là do Lục Thiết Lâm không biết làm người. Nhưng nếu Lục Thiết Ngưu không đi, vậy thì người trong thôn sẽ nói ông ta là người không ra gì.
Thật ra thì, chỉ cần ông ta không đi, bất kể lý do là gì, thể diện hai bên đều mất sạch.
Một bên là con gái, một bên là thể diện, cho nên lúc này Lục Thiết Ngưu mới bắt đầu do dự.
Kiếp này thật lòng, kiếp trước cũng là thật lòng!
Lục Thiến cười nhạo: “Mày không soi gương à, ngoài cái mặt ra, mày còn có gì nữa?”
Lục Bình đưa tay sờ lên mặt, nói: “Ít nhất tôi còn có mặt, còn chị? Ngay cả mặt còn chẳng có!”
Lục Bình nói lời này một câu hai ý nghĩa, Lục Thiến đương nhiên nghe ra được, đây là vừa nói cô ta xấu, lại vừa mắng cô ta không biết xấu hổ!
Em trai Lục không nhịn nổi nữa, giơ tay chỉ vào Lục Bình, bước nhanh đến: “Lục Bình! Cô con mẹ nó nói lại lần nữa thử xem?”
Thấy cậu ta có ý định ra tay, Lục Bình nheo mắt lại, lập tức lớn tiếng nói: “Bác cả! Bác định trơ mắt ra mà nhìn phải không? Chỉ vì cháu không nhường Chu Thanh Vân cho Lục Thiến, bác liền mặc kệ để Lục Uy đánh tôi? Bác đối xử với cháu ruột như vậy, không sợ cả thôn Đại Liễu Thụ sẽ chỉ trỏ sau lưng à?”
Bởi vì Lục Bình nói câu này, Lục Thiến lập tức đưa tay cản Lục Uy lại, còn Lục Thiết Ngưu thì chỉ tay vào Lục Bình, tức đến muốn hộc máu: “Cháu, cháu...”
Không đợi Lục Thiết Ngưu nói xong, Lục Thiến đã lớn tiếng cắt ngang: “Lục Bình, mày bớt tự cho là đúng đi!”
"Chu Thanh Vân thích mày á? Anh ta chẳng qua chỉ là thanh niên thành phố quen sống sung sướиɠ, một mình đến cái nơi heo hút như thôn Đại Liễu Thụ này, trong lòng chịu không nổi, đúng lúc mày lại đối tốt với anh ta, nhất thời không có lựa chọn nào khác nên mới ở bên mày thôi!"
"Thích mày ư, hừ, đợi đến sang năm anh ta thi đậu đại học rồi quay về Thượng Hải, thiếu gì mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, lại còn là sinh viên đại học, để anh ta tha hồ chọn lựa, mày cho rằng anh ta còn có thể coi trọng mày sao?"
Lời của Lục Thiến chẳng làm Lục Bình tổn thương gì, bởi kiếp trước cô đã nghe đi nghe lại những lời như vậy không biết bao nhiêu lần rồi, hiện giờ Lục Thiến chỉ là nói khó nghe và thẳng thừng hơn một chút mà thôi, chẳng có gì mới lạ.
Chỉ là, nhìn Lục Thiến tức tối đến mức đỏ mặt tía tai mà vẫn chắc chắn như vậy, trong lòng Lục Bình lại sinh ra chút nghi ngờ, nếu Lục Thiến đã hiểu rõ đạo lý này, vậy sao cô ta còn muốn tranh giành Chu Thanh Vân?
Cô là con gái nông thôn, chẳng phải Lục Thiến cũng vậy sao?
Nếu cô học hết cấp hai mà còn bị nói là “không biết chữ”, vậy Lục Thiến đến tiểu học còn chưa học xong thì gọi là gì? Thất học sao?
Lục Bình nhìn Lục Thiến, đột nhiên bật cười, giọng càng thêm kiêu ngạo khinh thường: "Tôi là con gái nhà quê, chẳng phải chị cũng thế sao? Tôi không biết nhiều chữ, nhưng ít ra cũng học xong cấp hai, còn chị? Tiểu học còn chưa học xong, vậy chị chính là thất học rồi!"
Lục Thiến không chút nghĩ ngợi liền cãi lại: "Mày mà so được với tao à?"
Lục Bình lập tức phản bác: "Tại sao tôi lại không so được?"
Lục Thiến há miệng định nói tiếp, nhưng lại kìm lại, chỉ bày ra vẻ mặt đầy tự tin: "Tại sao thì mày tự nghĩ đi! Hừ, Lục Bình, tao chờ ngày mày khóc đó!"
Sắc mặt Lục Bình vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, Lục Thiến lấy đâu ra tự tin như vậy chứ?
Giống như... giống như cô ta biết trước tương lai mình sẽ thi đậu đại học, sẽ thành công, sẽ sống tốt hơn tất cả những cô gái nông thôn khác vậy!
Nói cũng lạ, một người đến tiểu học còn chưa học xong như Lục Thiến, sao kiếp trước lại có bản lĩnh đến mức tự học rồi thi đậu đại học?
Chẳng lẽ là có người bí mật dạy thêm cho cô ta mà không nói ra?
Nghĩ tới đây, tim Lục Bình chợt đập mạnh.
Nếu như thật sự có người dạy thêm cho Lục Thiến để cô ta có thể thi đậu đại học dù không học hành đàng hoàng, thì bản thân cô tốt xấu gì cũng đã học xong cấp hai, lại còn có Chu Thanh Vân với thành tích ưu tú thi đậu đại học Thượng Hải ở kiếp trước, nếu được anh dạy kèm, chẳng lẽ lại không thể thi đậu?
Tim Lục Bình đập thình thịch, nếu cô cũng thi đậu đại học, cũng có thể lên thành phố làm việc, định cư, vậy thì đến lúc đó cô đâu cần sợ bị đàn ông vứt bỏ?
Nhưng... cô thật sự làm được sao?
Lục Bình cảm thấy mình đang mơ mộng viển vông. Thi đại học đâu phải dễ, kiếp trước có không ít trí thức trẻ thi nhiều năm vẫn trượt, nhưng một khi ý nghĩ này đã xuất hiện, cô lại không thể nào dập tắt được, thậm chí hiện tại cô chẳng còn tâm trạng đôi co với Lục Thiến nữa.
Cô giống như không nghe thấy lời Lục Khiết nói, quay đầu mỉm cười nhìn Lục Thiết Ngưu: “Bác cả, hôm nay là đính hôn của cháu và Chu Thanh Vân, ba mẹ cháu bảo cháu đến mời bác qua bồi anh ấy, vậy chúng ta đi nhanh thôi!”
Thái độ thay đổi nhanh như chớp của Lục Bình khiến Lục Thiết Ngưu nhất thời không phản ứng kịp.
Vẫn là Thôi Minh Lệ thương con gái, kéo tay Lục Thiết Ngưu đầu tiên: “Không được đi! Bồi cái gì mà bồi, để người khác bồi đi!”
Lục Thiết Ngưu lúc này mới phản ứng lại.
Trong lòng ông ta cũng khó chịu, con bé Lục Bình này, đến tận cửa nhà vừa khoe khoang vừa khıêυ khí©h, còn trắng trợn nói dối, ông ta việc gì phải nể mặt?
Nhưng ông ta là anh ruột của Lục Thiết Lâm, là bác ruột của Lục Bình, theo quy củ ông ta phải đi!
Cuối cùng Lục Thiết Ngưu miễn cưỡng gật đầu.
Không đợi Thôi Minh Lệ mở miệng, Lục Bình đã cười tranh nói trước: “Bác cả, đời này bác không được uống rượu mừng từ con rể là Chu Thanh Vân rồi, nhưng vẫn có cháu mà, cháu là cháu ruột của bác, cháu sẽ để bác uống rượu mừng từ cháu rể của bác!”
“Bác cứ yên tâm, cháu sẽ sống thật hạnh phúc với Chu Thanh Vân cho chị họ Thiến Thiến nhìn mà thèm. Nếu sau này chị ấy vì thanh danh xấu mà khó gả chồng, thì cháu sẽ nhờ Chu Thanh Vân giúp chị ấy tìm một người đàn ông lớn tuổi, đã qua một đời vợ ở Thượng Hải để gả vào!”
Lục Thiến từ khi Lục Bình mở miệng đã sớm đen mặt, nghe xong lời này thì lập tức nổ tung: “Lục Bình, mày nằm mơ đi! Tao có chết cũng không thèm gả cho mấy ông già đã qua một đời vợ!”
Cô ta nhào tới, túm chặt lấy cánh tay Lục Thiết Ngưu: “Ba, ba không được đi! Không được đi!"
Lục Thiết Ngưu cũng tức giận, trừng mắt nhìn Lục Bình nói: “Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Lục Bình: “Cháu chỉ là ăn ngay nói thật thôi, khó nghe sao? Chị họ Thiến Thiến thanh danh xác thật rất xấu.”
Đương nhiên phải nói khó nghe, chỉ có nói khó nghe, Lục Thiến mới có thể ngăn Lục Thiết Ngưu lại không cho ông ta đi!
“Cút! Cút ra khỏi nhà tao! Cút trở về nói với ba mẹ mày, ba tao sẽ không đi!”
Lục Thiến vừa đuổi người, vừa lôi kéo cánh tay Lục Thiết Ngưu: “Ba, ba mau nói sẽ không đi a! Người ta đã bắt nạt đến tận cửa, hận không thể đánh vào mặt con gái ba, ba còn muốn đi sao?”
Chuyện đi bồi con rể mới vốn là việc mà theo quy củ thì Lục Thiết Ngưu phải đến. Nếu Lục Thiết Lâm không gọi, thì là do Lục Thiết Lâm không biết làm người. Nhưng nếu Lục Thiết Ngưu không đi, vậy thì người trong thôn sẽ nói ông ta là người không ra gì.
Thật ra thì, chỉ cần ông ta không đi, bất kể lý do là gì, thể diện hai bên đều mất sạch.
Một bên là con gái, một bên là thể diện, cho nên lúc này Lục Thiết Ngưu mới bắt đầu do dự.
3
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
