TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Bị Ngô Ngọc Mai nói cho một trận, có người lặng lẽ chuồn đi, cũng có người rụt cổ lại, lúc Lục Bình cầm bình trà ra rót nước mời mọi người thì chỉ dám đứng một bên xem náo nhiệt không dám trêu ghẹo nữa.

Không ai trêu ghẹo nữa, dù mặt Lục Bình vẫn hơi đỏ, nhưng trông cô đã bình tĩnh và ổn trọng hơn. Sau khi rót nước cho Tào trưởng thôn và Ngô Ngọc Mai xong, cô đi về phía Chu Thanh Vân.

Hiện giờ niên đại này, trong mỗi nhà gần như đều dùng chung một cái ly để uống nước, nên khách đến chơi đều được dùng chén để rót nước, Lục Bình vừa đứng vững chân, Chu Thanh Vân liền đem chén không đưa tới trước mặt cô.

Chu Thanh Vân là người đọc sách, bàn tay của anh cũng là tay người đọc sách. Dù đã ở thôn Đại Liễu Thụ hơn một năm, công việc đồng áng đã làm quen cả rồi, nhưng đôi tay anh vẫn trắng hơn người thường, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ nhìn đôi tay này thôi cũng biết anh không giống người khác.

Lục Bình không nhìn anh, chỉ liếc nhìn tay một cái rồi nghiêng bình trà rót nửa chén nước cho anh.

Còn Chu Thanh Vân, tuy trong trường hợp này bị mọi người nhìn chằm chằm không tiện nói chuyện với cô, nhưng từ khi cô đỏ mặt bưng bình trà bước vào, ánh mắt anh chưa hề rời khỏi người cô.

Thời buổi này, người nông thôn hiếm khi có lá trà, nhà Lục Bình lại càng không có, nên sau khi cô rót nước xong, Điền Quế Hoa một mặt gọi cô trở về trong phòng, một mặt lại thu xếp pha ít nước đường đỏ cho mọi người.

Lục Bình ở trong phòng đợi tới gần mười giờ rưỡi trưa, lại ra giúp Điền Quế Hoa nấu cơm trưa.

Hôm nay xem như là ngày cô và Chu Thanh Vân đính hôn, cho nên cá thịt mà Chu Thanh Vân mua đến đều phải đem ra nấu cả. Thậm chí ấn theo tục lệ, hôm nay còn phải mời cả anh em của Lục Thiết Lâm. Ông bà nội của Lục Bình dù đã mất, nhưng vẫn còn ông hai, ông ba và các chú bác vẫn phải mời, thế cho nên hai cân thịt và hai con cá mà Chu Thanh Vân mang đến, đều phải dùng hết trong bữa trưa nay.

Điền Quế Hoa tính toán lấy một cân thịt nấu với miến, một cân kho với đậu que, hai con cá thì thêm bánh đậu xanh nhà làm vào kho chung, rau hẹ mà Lục Bình hái về thì đánh bốn quả trứng gà xào thành hai tô lớn. Ba trái dưa leo còn lại thì đập dập làm rau trộn.

Tổng cộng là năm món, coi như cũng đủ rồi!

Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ cần rửa sạch là có thể cắt gọt, cho lên bếp xào nấu. Điền Quế Hoa liền bảo Lục Bình nhóm bếp nấu cơm, còn mình thì tay chân lanh lẹ chuẩn bị đồ ăn.

Nhưng vừa làm vừa nghĩ đến chuyện lát nữa phải đi gọi Lục Thiết Ngưu và vợ chồng Lục Ngọc Hà tới ăn cơm, trong lòng bà liền cảm thấy khó chịu.

“Cô út của con từ trước tới nay chỉ biết thiên vị Lục Thiến, chẳng hề thương con. Lần này vì giúp Lục Thiến lại càng quá đáng, suốt ngày ở trước mặt mẹ và ba con nói con với Chu Thanh Vân không hợp, nói sau này Chu Thanh Vân thi đậu đại học rồi chắc chắn sẽ bỏ rơi con. Nghĩ đến việc phải gọi hai vợ chồng cô út con tới ăn cơm, mẹ thấy tức nghẹn cả ngực!”

“Còn bác cả của con nữa, mẹ không tin những chuyện mà Thôi Minh Lệ làm ông ta không biết! Mẹ cũng không tin Lục Thiến thích Chu Thanh Vân, muốn tranh giành Chu Thanh Vân với con mà không nói gì với ông ta! Còn ông ta thì sao, là bác ruột của con mà lại làm ra được chuyện như vậy!”

Điền Quế Hoa vừa nấu vừa lải nhải, trong lòng đầy oán trách với hai nhà kia.

Đợi mẹ nói xong, Lục Bình mới lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu mẹ đã giận đến vậy thì trưa nay đừng gọi họ tới nữa.”

Điền Quế Hoa sửng sốt, theo bản năng liền nói: “Như vậy sao được, theo tục lệ thì phải gọi, không gọi thì dù không sợ bọn họ có ý kiến, người trong thôn cũng sẽ nói nhà chúng ta không biết xử sự.”

Lục Bình không nhịn được mà bực bội: “Mẹ còn sợ bọn họ có ý kiến? Thế bọn họ có sợ mẹ có ý kiến không?”

“Cô út và bác gái một mặt nói Chu Thanh Vân không tốt, một mặt lại giới thiệu đối tượng cho con, mong gả con đi sớm để nhường chỗ cho Lục Thiến, bọn họ có sợ mẹ và ba có ý kiến không?”

Điền Quế Hoa bị hỏi đến cứng họng: “Nhưng... nhưng mà...”

Lục Bình thật sự không muốn nói thêm nữa, chính vì tính cách nhu nhược của ba mẹ mà kiếp trước cô gả không xong, sống cũng chẳng ra gì.

Minh Minh vì giúp nhà bác cả xây nhà, làm thợ phụ mà té gãy chân, mù cả hai mắt, vẫn không được bồi thường hay một lời xin lỗi.

Còn A Phượng, nếu không phải vì đi huyện thành xem mắt nhầm người, e là cũng bị gả cho người tồi tệ mà cô út giới thiệu!

Nhưng đời này cô đã sống lại, không còn hy vọng gì ở ba mẹ nữa, nếu cô đã thay đổi số phận của chính mình, vậy Minh Minh và A Phượng là em ruột của cô, cô đương nhiên cũng sẽ dẫn hai đứa tránh xa người hai nhà kia!

“Thôi được rồi, nếu cuối cùng mẹ vẫn muốn gọi bọn họ tới ăn cơm, vậy thì đừng nói thêm gì nữa.” Đối với thái độ như vậy của ba mẹ ruột, cô rốt cuộc vẫn là thất vọng.

Điền Quế Hoa im lặng, lúc này không hiểu sao bà lại cảm thấy có chút sợ đứa con gái lớn này.

Có lẽ không chỉ là lúc này, mà ngay từ khi đứa con gái lớn dám cãi nhau với Lục Thiết Lâm, một lời không hợp liền dám treo cổ tự tử, bà đã có phần e ngại rồi.

Hai mẹ con lặng lẽ làm việc trong tay, chừng bảy tám phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng của Lục Thiết Lâm: “Minh Minh, con đi sang nhà ông hai và ông ba một chuyến, nói là hôm nay chị con đính hôn, bảo hai người bọn họ cùng ba người chú cũng đến cùng con rể mới ăn bữa cơm.”

Lục Minh đáp lời rồi nhanh như chớp chạy đi.

Lục Thiết Lâm lại quay vào bếp, vì Lục Phượng đi cắt cỏ heo còn chưa về, ông nhìn Lục Bình đang nhóm lửa dưới bếp, nhíu mày do dự một chút rồi vẫn dặn: “Bình Bình, con đi sang nhà bác cả và cô út con, báo tin một tiếng.”

Đúng là “không phải người một nhà, sao lại vào chung một cửa”, tính tình ba mẹ cô, quả thật giống nhau như đúc.

Lục Bình vốn định trực tiếp từ chối, nhưng lời đến miệng lại đổi ý.

“Được, con đi ngay bây giờ?”

Lục Thiết Lâm gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Lục Bình đứng dậy định đi thì bị Điền Quế Hoa gọi giật lại: “Bình... Bình Bình, con vừa rồi còn... con thật sự muốn đi sao?”

Lục Bình đáp: “Ừ, thật sự muốn đi.”

Lục Thiết Lâm khó hiểu: “Hai mẹ con nói cái gì như đánh đố vậy?”

“Không có gì.” Lục Bình lười giải thích, nhấc chân đi ra ngoài: “Con đi đây.”

Điền Quế Hoa trơ mắt nhìn con gái lớn rời đi, đầu óc rối như tơ vò. Sao lại thế này, vừa rồi Bình Bình còn tỏ vẻ không muốn gọi hai nhà kia đến, vậy mà ba con bé vừa mở miệng, con bé đã đổi ý?

Lục Thiết Lâm thì không suy nghĩ nhiều, giao việc xong liền quay lại nhà chính.

Lục Bình ra khỏi cửa, còn đang tính xem nên đến nhà Lục Ngọc Hà ở xa hơn trước, ngẩng đầu lên lại thấy... Lục Ngọc Hà đến rồi!

Không chỉ có một mình bà ta đến, dượng út Chu Thành Lâm cũng đi cùng. Ban đầu Lục Ngọc Hà hình như đang nói gì đó với chồng, ông ta vừa nghe vừa gật đầu, đến khi ngẩng đầu thấy Lục Bình đứng trước cổng nhà họ Lục, hai vợ chồng như thể có hẹn trước, cùng nhau nở nụ cười rạng rỡ.

Lục Ngọc Hà rảo bước đến trước, như thể chưa từng hạch tội Lục Bình, chưa từng chê bai cô không xứng với Chu Thanh Vân., đến gần liền thân thiết khoác tay cô, khoa trương nói: “Ai da, nhìn xem ai đây? Hóa ra là Bình Bình của chúng ta! Thật là xinh đẹp! Thanh niên trí thức Chu cưới được con đúng là phúc lớn!”

Lục Bình nhếch môi cười lạnh. Lục Ngọc Hà đúng là một nhân tài!

Cô không khách khí mà rút tay lại, lạnh nhạt hỏi: “Cô út đến đây làm gì?”

3

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.