TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Bình Bình, ngày mai anh sẽ đến nhà em cầu hôn

Lục Thiết Lâm thì rất vui, Chu Thanh Vân đúng là biết cách làm ông nở mày nở mặt!

Nhìn hai mẹ con Lục Thiến và Thôi Minh Lệ biểu tình khó coi như vừa mất cha mẹ, ông tâm trạng hớn hở tuyên bố: “Thanh niên trí thức Chu, à không, Thanh Vân! Thanh Vân à, chú không cần suy nghĩ nữa, chuyện hôn sự của cháu với Bình Bình, chú đồng ý!”

“Cháu về xem hoàng lịch, rồi thương lượng với người nhà, cứ chọn ngày tới cầu hôn!”

Vì càng xem trọng tương lai mà Chu Thanh Vân có thể mang lại cho Lục Minh, Lục Thiết Lâm vung tay hào phóng: “Lễ hỏi cứ làm theo mức bình thường là được, nhà chú không cần nhiều, quan trọng là sau này cháu phải đối xử tốt với Bình Bình!”

Mặc dù việc Lục Thiết Lâm đồng ý vốn đã nằm trong dự liệu, nhưng khi tận tai nghe chính miệng ông tự mình nói ra, Chu Thanh Vân vẫn không giấu nổi sự kích động trong lòng.

Anh cố kìm nén cơn xúc động muốn ôm lấy Lục Bình trước mặt bao người, thậm chí ngay cả việc nắm tay cô cũng không dám, chỉ dùng đôi mắt gắt gao nhìn cô, vành mắt hơi ửng đỏ nói: “Cảm ơn chú Lục! Cảm ơn thím Điền!”

Anh lại nói tiếp: “Thật ra từ lâu cháu đã viết thư về nhà nói chuyện này rồi, trong nhà cũng đã đồng ý cho cháu cưới Bình Bình. Chỉ là vì khoảng cách quá xa, bọn họ lại có công việc nên không tiện đến, cho nên đến lúc đó bọn họ sẽ gửi tiền lễ hỏi lại đây.”

“Còn chuyện chọn ngày lành để đến cầu hôn và tổ chức hôn lễ, tuy cháu mong càng sớm càng tốt, nhưng vẫn muốn nghe theo ý của chú, chú thấy ngày nào hợp thì cháu sẽ chọn ngày ấy đến cầu hôn.”

Lục Thiết Lâm hôm nay thật sự cảm thấy, ông sống hơn nửa đời người chưa từng nở mày nở mặt như hôm nay, ông cười ha hả, nói: “Không vội, không vội, để lát nữa chú về lật lịch xem, sau đó chọn ra mấy ngày tốt, cho cháu chọn.”

Chu Thanh Vân: “Vâng, cháu cảm ơn chú Lục!”

Lục Thiết Lâm: “Còn khách sáo gì nữa, sau này đều là người một nhà cả rồi.”

Chu Thanh Vân lúc này mới không nói thêm gì, chỉ cảm kích nở nụ cười.

Dù sao cũng là chuyện vui lớn, mặc dù lúc này sắc mặt của Thôi Minh Lệ và Lục Thiến rất khó coi, Lục Ngọc Hà thì cũng đầy vẻ lúng túng, nhưng những thôn dân đứng xem, ai thân thiết với vợ chồng Lục Thiết Lâm thì chẳng thèm để ý đến ba người kia, từng người từng người một đều bắt đầu chúc mừng.

“Ôi trời, chúc mừng mẹ của Bình Bình nha, có được chàng rể quý thế này!”

“Đúng rồi đó, thanh niên trí thức Chu vừa đẹp trai lại có bản lĩnh, sau này Bình Bình nhà chị chỉ việc hưởng phúc thôi!”

“Thiết Lâm à, chúc mừng anh nhé, chuyện này phải mở tiệc đãi rượu đó nha!”

“Còn phải nói nữa, Thiết Lâm, tôi đặt trước hai cân rượu đấy, nhớ đó!”

Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa không để ý đến ba người kia nữa, tươi cười vui vẻ nhận lấy lời chúc mừng của thôn dân, người thì hứa nhất định sẽ mời uống rượu, người thì nói sau này sẽ phát kẹo cưới cho mọi người.

Đã là coi như chấp nhận chuyện Chu Thanh Vân đến cầu hôn rồi, lại còn có bao nhiêu người chứng kiến như vậy, Lục Thiết Lâm liền cười tươi nói với Lục Bình: “Bình Bình à, con tiễn Thanh Vân một đoạn đi, hai đứa sắp đính hôn rồi, cũng có thể tiếp xúc nhiều một chút.”

Lục Bình gật đầu, "vâng" một tiếng.

Hai người không để tâm đến những lời chúc mừng và trêu chọc của thôn dân làng, nhấc chân đi về phía đông.

Đi qua ngõ nhỏ phía đông, vòng ra sau nhà, tiến về con đường lớn đầu thôn bên phía đông, Lục Bình đi chậm lại một chút, quay đầu nhìn về phía Chu Thanh Vân bên cạnh, Chu Thanh Vân cũng quay sang nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Chu Thanh Vân là người mỉm cười trước, hỏi: “Sao vậy?”

Lục Bình ăn ngay nói thật: “Em cảm thấy như đang mơ vậy, không dám tin là chúng ta thật sự sắp đính hôn rồi.”

Nụ cười của Chu Thanh Vân dịu lại, trong mắt lại xuất hiện loại thương tiếc mà cô từng thấy trước đây, anh nói: “Bình Bình, ngày mai anh đến nhà em cầu hôn được không?”

Lục Bình cảm thấy mười hai năm kiếp trước của cô chắc sống uổng rồi, bởi vì dù đã cách xa ngần ấy năm đau khổ, nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt dịu dàng chân thành của Chu Thanh Vân, tim cô lại đập loạn cả lên không kiểm soát được.

“Có phải... quá nhanh không?” Cô cố giữ bình tĩnh.

Chu Thanh Vân lắc đầu: “Không nhanh, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.”

Lục Bình cảm thấy mặt mình như phát sốt, dù cô không soi gương nhưng cũng đoán chắc mặt mình đã đỏ bừng rồi.

Người đàn ông này... có phải ký ức của cô bị lệch rồi không? Kiếp trước rõ ràng anh thích cô, nhưng đâu có nói mấy lời âu yếm như thế?

Kiếp trước tuy anh chủ động hơn cô một chút, nhưng cũng là một chàng trai trẻ lần đầu yêu đương, những lần gặp mặt ít ỏi, lúc nói chuyện với cô cũng mặt đỏ tai hồng, lắp bắp ngượng ngùng, tay chân luống cuống.

Hay là vì bây giờ bọn họ đã ở bên nhau một thời gian rồi, anh đã vượt qua được giai đoạn bối rối thẹn thùng khi mới yêu?

Lục Bình vội dời mắt, không dám nhìn anh thêm nữa.

Dù anh không còn đỏ mặt lúng túng như kiếp trước, nhưng đôi mắt kia như muốn dán chặt lên người cô, ánh nhìn tràn đầy dịu dàng và sâu nặng, khiến cô cảm thấy nếu nhìn thêm một chút nữa là mặt mình sẽ đỏ như giấy hỉ dùng khi làm đám cưới mất thôi.

“Vậy, vậy tuỳ anh.” Cô gật đầu.

Thật ra trong lòng Lục Bình cũng mong nhanh chóng được gả cho Chu Thanh Vân, ngoài việc lo sợ "đêm dài lắm mộng", còn bởi vì cô không muốn ở lại cái nhà ấy thêm nữa.

Nói ra thì có chút bất hiếu, nhưng kiếp trước cô đã chán ghét ba mình rồi, hôm nay những chuyện xảy ra càng khiến cô chẳng muốn nhìn mặt ông ấy thêm lần nào nữa.

Còn về mẹ cô, trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp. Tuy không đến mức chán ghét như đối với ba, nhưng cũng không thể giống như kiếp trước thân thiết như vậy, nên cô muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Đời này sống lại, cô đã thay đổi vận mệnh, giữ khoảng cách với bọn họ, nước sông không phạm nước giéng, có lẽ còn giữ được chút lòng biết ơn vì bọn họ đã nuôi cô lớn.

Tuy hơi không nỡ rời xa em trai em gái, nhưng cũng may là cô gả không xa, sau này Chu Thanh Vân thi đậu đại học cũng sẽ phải lên thành phố học, mà bây giờ mới là năm 1979, một cô gái nông thôn như cô đi theo lên thành phố cũng không làm gì được, nên cô không định đi theo, đến lúc đó vẫn sẽ ở lại trong thôn, vẫn có thể chăm lo cho em trai em gái.

Thấy Lục Bình gật đầu đồng ý, Chu Thanh Vân liền nói: “Vậy thì quyết định vậy đi, ngày mai anh sẽ đến nhà em để cầu hôn, còn chuyện bà mối... em thấy mời chú trưởng thôn cùng vợ của chú ấy có được không?”

Chu Thanh Vân và Tào trưởng thôn của thôn Đại Liễu Thụ coi như cũng có chút giao tình.

Khi anh từ Thượng Hải đến, chính Tào trưởng thôn là người đánh xe bò ra công xã đón anh, sau này nơi ăn chốn ở cũng là do ông ấy sắp xếp. Về sau anh ở lại thôn Đại Liễu Thụ, rất nhiều chuyện ở điểm thanh niên trí thức cũng đều do Tào trưởng thôn phụ trách.

Tuy nhiên, nguyên nhân khiến Tào trưởng thôn nhìn anh bằng con mắt khác người là bởi vì hai việc.

Một là vì anh không giống một số thanh niên trí thức khác, không biết làm ruộng mà còn lười nhác. Dù anh cũng là con nhà thành phố, chưa từng làm nông bao giờ, nhưng anh không sợ khổ, không sợ mệt. Mới đến thôn ba tháng mà làm ruộng còn giỏi hơn cả những thanh niên trí thức ở đây bốn năm năm. Tào trưởng thôn tất nhiên là thích những thanh niên trí thức như vậy!

Không chỉ Tào trưởng thôn thích anh, đội trưởng đội sản xuất nơi anh làm việc cũng quý anh vô cùng!

Còn một lý do nữa, là vì điều kiện nhà anh khá tốt. Trước khi anh đến đây, người nhà thương anh, ngoài việc đưa tiền và tem phiếu, còn chuẩn bị cho anh cả một túi thuốc men sinh hoạt thường ngày. Nông thôn hiện tại rất khan hiếm thuốc, người ta ốm đau nhiều khi chỉ biết cắn răng chịu đựng hoặc uống vài thứ thảo dược qua loa. Năm ngoái, cháu trai lớn nhà Tào trưởng thôn bị sốt cao mãi không hạ, chính là nhờ một viên thuốc hạ sốt của Chu Thanh Vân mà cứu được mạng đứa bé.

Chuyện này Tào trưởng thôn không để lộ ra ngoài, sợ sau này có ai đau đầu nhức óc đều đến tìm ông xin thuốc, ngay cả người nhà ông cũng không biết, nhưng trong lòng ông thì vô cùng cảm kích Chu Thanh Vân.

Lục Bình tất nhiên không có ý kiến, chỉ dặn dò: “Cầu hôn thì anh cứ mua theo thông lệ, không rõ thì có thể hỏi chú trưởng thôn. Còn tiền lễ hỏi thì ở đây thường nhận bằng lương thực, nếu không có thì đưa tiền cũng được, nhưng chỉ cần bảy tám đồng thôi, anh đừng đưa nhiều!”

Sau khi chứng kiến sự vô sỉ của Lục Thiết Lâm, Chu Thanh Vân cũng không định đưa nhiều. Anh có tiền, nhưng thay vì đưa cho Lục Thiết Lâm thì thà mua đồ cho Lục Bình còn hơn!

Đã định kết hôn thì ít ra cũng nên có vài bộ quần áo mới, có quần áo thì tất nhiên cũng phải có giày. Ngoài ra còn phải sắm sửa những thứ lặt vặt cần thiết khác, anh còn muốn đưa Lục Bình lên huyện chụp một tấm ảnh cưới, dù không mua được nhẫn vàng thì ít ra cũng phải tìm cách mua được một chiếc nhẫn bạc.

Chu Thanh Vân âm thầm tính toán trong lòng, không chút do dự mà gật đầu đồng ý với Lục Bình.

Thấy Chu Thanh Vân đồng ý, Lục Bình cũng yên tâm, nhìn quanh đã thấy gần tới đầu thôn phía Đông, cách điểm thanh niên trí thức không xa, cô bèn dừng bước.

“Chu Thanh Vân, chuyện vừa nãy anh có thấy em quá hung dữ không?”

Lúc đó Lục Bình không suy nghĩ nhiều, chỉ là bản năng thôi thúc cô vạch trần bộ mặt thật của Lục Thiến.

Bây giờ nghĩ lại, dù cô không hối hận, nhưng cũng không biết Chu Thanh Vân nghĩ thế nào về mình?

Chu Thanh Vân lại nói: “Người ấy mà, đôi khi phải hung dữ một chút mới tốt. Hung dữ thì người khác mới không dám bắt nạt, hơn nữa cô chị họ kia của em, những lời anh nói lúc nãy không phải nói dối đâu, cô ta đúng là có tâm địa không tốt!”

“Thích một người vốn không sai, nhưng đã biết rõ chúng ta yêu nhau, cô ta không nên nảy sinh tâm tư khác.”

“Huống hồ em lại là em họ của cô ta, vậy mà cô ta còn lợi dụng mối quan hệ thân thích để đến trước mặt ba mẹ em nói bậy, cản trở hai chúng ta đến với nhau, cô ta đúng là hiểm độc!”

Lục Bình thấy Chu Thanh Vân nói quá đúng, đây chính là tiếng lòng của cô!

Nhưng điều khiến cô cảm động hơn cả là, anh không những không thấy cô hung dữ mà còn tin tất cả những gì cô nói!

Lục Bình thật sự cảm thấy tiếc cho chính mình ở kiếp trước, sao lại bỏ lỡ một người đàn ông tốt như thế này chứ? May mà ông trời thương xót, cho cô cơ hội sống lại, còn cho cô được nối lại duyên xưa với anh.

Lục Bình siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: “Ừ, sau này ra ngoài em sẽ thật hung dữ, tuyệt đối không để người khác bắt nạt nữa!”

Cô gái 18 tuổi xuân rực rỡ, mái tóc đen nhánh được tết thành hai bím xõa xuống trước ngực, đôi mắt hạnh sáng long lanh, là dáng vẻ vừa trẻ trung xinh đẹp vừa đầy sức sống.

Chu Thanh Vân rất thích dáng vẻ này của Lục Bình, anh nhìn cô, hiếm khi nảy sinh tâm tư vui đùa, liền nói: “Vậy thì chúng ta phải nói trước, bên ngoài hung dữ thì được, nhưng với người trong nhà thì không được hung dữ đâu nhé.”

“Người trong nhà?” Lục Bình ngẩn người, thấy Chu Thanh Vân giơ tay chỉ vào chính mình, lập tức hiểu ra, anh nói “người trong nhà” là ý nói anh.

Mặt cô nóng bừng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Em sẽ không hung dữ với anh đâu.”

Nhưng nói xong thì cô không nán lại được nữa, chỉ nói: “Sắp đến rồi, em không tiễn anh nữa.”

Chu Thanh Vân cười gật đầu: “Được.”

Lục Bình bước nhanh hai bước, nhưng rồi lại đột ngột dừng chân, quay lại nói: “Chuyện của Minh Minh bên đó, anh không cần quá lo lắng, sau này...”

Biết Lục Bình định nói gì, Chu Thanh Vân cắt ngang: “Anh giúp Minh Minh không phải vì ba mẹ em, mà là vì anh biết Minh Minh là một đứa trẻ tốt. Một đứa trẻ tốt như thế, anh là tình nguyện giúp.”

Minh Minh đúng là một đứa trẻ tốt, Lục Bình khựng lại giây lát, rồi chân thành nói: “Chu Thanh Vân, cảm ơn anh.”

Cô có một linh cảm, đời này không chỉ cuộc đời cô sẽ thay đổi, mà cả cuộc đời của Minh Minh cũng sẽ thay đổi!

Nhưng đó đều là những thay đổi theo chiều hướng tốt, là điều đáng mừng!

Hiện giờ cô gả cho Chu Thanh Vân chưa giúp gì được, nhưng đến khoảng năm 1983, 1984, nếu lúc đó cô theo anh về Thượng Hải, thì dù cô là con gái nông thôn cũng rất dễ tìm việc.

Đến lúc đó anh đã tốt nghiệp đại học, chắc chắn có công việc rất tốt. Nếu làm người giúp việc thì sợ làm anh mất mặt, vậy thì cô sẽ buôn bán nhỏ, cô biết rõ lúc ấy chỉ cần dám bước ra ngoài làm ăn là có thể kiếm được không ít tiền, dù có cực khổ, cô cũng sẽ làm được!

Hơn nữa, sau này cô còn có thể học thêm cái gì đó, học được rồi thì dù cô chưa từng vào đại học, cũng không đến mức không làm nên chuyện gì, cô sẽ cố gắng hết sức để theo kịp bước chân của Chu Thanh Vân.

Tất nhiên, nếu đến lúc đó Chu Thanh Vân thực sự ghét bỏ cô, thì cô cũng sẽ không dây dưa níu kéo.

Cô sẽ đồng ý ly hôn, và tuyệt đối không tham lam bất cứ thứ gì của anh.

Về phần Minh Minh và A Phượng sau này, nếu người làm chị như cô có đủ khả năng, mà Minh Minh và A Phượng lại chịu nỗ lực, thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không đến nỗi quá tệ!

Lúc này Lục Bình nghĩ hơi xa, thu lại dòng suy nghĩ, định nói lời tạm biệt với Chu Thanh Vân thì lại thấy anh đột nhiên bước tới trước mặt cô, nói: “Bình Bình, em đừng buồn. Chúng ta rất nhanh liền kết hôn rồi, đến lúc đó anh chính là chỗ dựa của em, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em.”

Lục Bình hiểu, Chu Thanh Vân là sợ cô buồn vì thái độ của ba cô.

Thật ra cô không hề buồn, kiếp trước đã từng đau lòng rồi. Hôm nay thấy ba cô đột nhiên thay đổi thái độ, cô chỉ thấy buồn cười.

Kiếp trước ông luôn miệng nói lo cho cô, sợ cô chịu khổ, nhưng thật ra chẳng qua là cảm thấy gả cho Chu Thanh Vân không có lợi ích gì. Còn kiếp này, chỉ vì Chu Thanh Vân hứa hẹn một câu, ông lại chẳng còn sợ cô chịu khổ nữa.

Lục Bình lắc đầu, mỉm cười: “Được, em không buồn đâu.”

Nói rồi, cô lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Em, em chờ anh đến cưới em.”

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.