0 chữ
Chương 13
Chương 13
Lục Minh cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc này ở nhà họ Lục, Chu Thanh Vân đã đặt toàn bộ quà mang theo lên bàn ăn trong nhà chính, Lục Thiết Lâm mặt lạnh ngồi ở vị trí chính giữa, Điền Quế Hoa thì đứng bên cạnh ông, tay chân có phần lúng túng.
Chu Thanh Vân không ngồi, anh đứng đối diện Lục Thiết Lâm, giọng khách khí nhưng thái độ lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh: “Chú Lục, thím Điền, đây là lần đầu tiên cháu tới nhà, không biết hai người thích gì nên cứ mua theo cảm tính, chỉ mong hai người đừng ghét bỏ.”
Một bàn đầy đồ ngon thế kia, ai mà ghét bỏ cho được?
Trong lòng Điền Quế Hoa gần như rực nóng, đống đồ kia ít nhất cũng phải hai mươi đồng! Trong thời buổi mà cưới vợ chỉ cần mười đồng tiền lễ hỏi là nhiều, thì Chu Thanh Vân tương đương dùng tiền cưới hai cô vợ chỉ để tặng quà ra mắt lần đầu!
Trong mắt bà, người đàn ông chịu bỏ từng ấy tiền vì con gái mình, chắc chắn là thật lòng!
Thật lòng mà nói, biết đâu sau này sẽ đối xử tốt với Bình Bình?
Ý định nhất quyết không gả con gái của Điền Quế Hoa thoáng dao động, nhưng Lục Thiết Lâm chưa mở miệng, bà cũng không dám nói gì, chỉ dám nhìn chồng hết lần này đến lần khác, sốt ruột nhưng không dám lên tiếng.
Thực ra Lục Thiết Lâm cũng đang chấn động, Chu Thanh Vân tặng quá nhiều!
Nhưng nghĩ đến lời chị dâu và em gái nói, Chu Thanh Vân muốn tham gia thi đại học, lại còn là người thành phố Thượng Hải, nếu Chu Thanh Vân thi đậu rồi trở về Thượng Hải, liệu còn coi trọng Lục Bình nữa không?
Đến lúc đó, Chu Thanh Vân phủi mông chạy lấy người, Lục Bình ở lại, dù có con hay không thì cũng mang tiếng xấu, muốn tái giá cũng khó!
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng: “Chúng tôi là dân quê, có cơm ăn là cảm tạ trời đất rồi, đâu dám mơ tưởng những món ngon vật lạ của thành phố các cậu!”
Thái độ của Lục Thiết Lâm, Chu Thanh Vân đã đoán trước nên không để tâm, anh ngừng một chút rồi nói thẳng mục đích đến: “Chú Lục, thím Điền, cháu thật lòng thích Lục Bình, nếu hai người đồng ý, cháu muốn cưới cô ấy, có điều kiện gì xin hai người cứ nói...”
Không đợi Chu Thanh Vân nói xong, Lục Thiết Lâm đã lạnh lùng cắt ngang: “Không thể nào!”
“Chu Thanh Vân, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không bao giờ gả con gái cho cậu!”
Ông dứt khoát nói: “Cậu nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi, mau xách đống đồ của cậu đi cho tôi!”
Thái độ của Lục Thiết Lâm khiến Chu Thanh Vân khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng về phía ông: “Chú Lục, chú không hài lòng cháu ở điểm nào? Là do chú không thích con người cháu, hay chú nghĩ điều kiện của chú cháu không đáp ứng nổi?”
Lục Thiết Lâm bắt đầu thấy phiền, nhưng chưa kịp buông lời cay nghiệt hơn thì Điền Quế Hoa đã vội kéo ông một cái.
Chu Thanh Vân thấy vậy, liền chuyển hướng nhìn sang bà: “Thím Điền, có điều kiện gì xin thím cứ nói.”
Thật ra, Điền Quế Hoa rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Chu Thanh Vân. Một chàng trai tuấn tú như vậy, không chỉ riêng bà mà cả đám phụ nữ già trẻ lớn bé trong thôn Đại Liễu Thụ đều rất thích Chu Thanh Vân!
Thấy Chu Thanh Vân mang nhiều quà đến như thế, thái độ lại chân thành, Điền Quế Hoa liền lên tiếng tiếp lời: “Thật ra nhà tôi không có gì bất mãn với cậu, đồi với gia đình cậu cũng không có. Chỉ là cậu là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, lại còn dự định năm sau thi đại học, nếu cậu thi đậu đại học rồi không quay lại nữa, thì Bình Bình nhà chúng tôi biết làm sao đây?”
“Đến lúc đó cậu đã là sinh viên đại học, trong trường thì biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi ưu tú, còn Bình Bình nhà chúng tôi thì chỉ học hết cấp hai, cũng chẳng có bản lĩnh gì, đến lúc đó cậu còn có thể coi trọng nó không?”
Thì ra bọn họ lo lắng là vì chuyện đó.
Chu Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra, bèn nói ngay: “Thím Điền, cháu có thể đảm bảo với hai người, chuyện đó tuyệt đối không xảy ra. Nếu cháu thi đậu đại học, cháu sẽ tìm cách đưa Bình Bình đi cùng. Cháu tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi cô ấy!”
“Nếu hai bác vẫn không yên tâm, cháu có thể viết giấy cam đoan, nhờ trưởng thôn và đội trưởng làm chứng. Sau này nếu cháu không giữ lời, hai bác có thể mang giấy đó lên tận Thượng Hải tìm cháu, thậm chí đến trường học tìm cháu.”
Thái độ của Chu Thanh Vân vô cùng chân thành, cách giải quyết đưa ra cũng hợp tình hợp lý, làm lòng Điền Quế Hoa càng thêm dao động, vội quay sang kéo tay Lục Thiết Lâm.
Nhưng Lục Thiết Lâm lại hất tay bà ra, lạnh lùng nói: “Không cần! Tôi không tin cậu!”
“Cam đoan cái gì chứ, cả đời này tôi đi xa nhất cũng chỉ đến trấn trên, còn Thượng Hải à? Tôi có biết cửa Thượng Hải mở hướng nào không? Tôi biết phải tìm cậu ở đâu à?”
“Chưa kể đến đi Thượng Hải không mất tiền chắc? Đi đường cũng tốn, ăn uống cũng tốn, thậm chí ngủ lại cũng phải trả tiền, còn chậm trễ công việc của tôi, tôi lấy đâu ra thời gian rảnh đó?”
“Cậu cầm đồ của cậu rồi đi đi, nhanh lên, đi mau, đi đi đi!”
“Tôi cực khổ nuôi con gái dễ dàng lắm sao, còn muốn mang Bình Bình đi, dựa vào cái gì? Tôi một phen phân một phen nướ© ŧıểυ nuôi nó lớn, rồi sao, nó trực tiếp gả chồng xong là mặc kệ tôi?”
“Còn cậu, vốn chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm, lại còn muốn thi đại học, thế là sao? Cậu muốn đi học, rồi để Bình Bình nhà tôi cày cuốc kiếm công điểm nuôi cậu à? Chính nó còn chưa nuôi được ba nó đây, lấy đâu ra mà nuôi cậu? Cậu mơ đẹp thật đấy!”
“Tôi nói cho cậu biết, thanh niên trí thức Chu, đừng có mơ mộng hão huyền nữa, cậu dẹp hết cái đầu óc lắm mưu nhiều kế kia đi, muốn cưới Bình Bình nhà tôi, không có cửa đâu!”
Điền Quế Hoa lại bắt đầu do dự, vì bà thấy lời của Lục Thiết Lâm cũng không phải không có lý. Bà không mong Lục Bình sau này phải chăm sóc gì cho mình, nhưng cũng chẳng muốn con gái vừa gả chồng xong đã phải vất vả nuôi đàn ông.
Chu Thanh Vân thì hoàn toàn sửng sốt, thật sự không ngờ Lục Thiết Lâm lại dầu muối không ăn như vậy. Mấy lời ông nói nghe có vẻ như lo cho Lục Bình, nhưng nghĩ kỹ thì đầy toan tính cá nhân.
Nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của Lục Bình, muốn cưới cô ấy thì vẫn phải được sự đồng ý của ông.
Hít sâu một hơi, Chu Thanh Vân rút từ trong túi áo ra một cái ví da, mở ví, lấy ra một xấp tiền dày cùng đủ loại tem phiếu, tem vải, tem thịt, thậm chí cả phiếu công nghiệp.
“Chú Lục, thím Điền, cháu không cần Bình Bình phải nuôi cháu. Ba mẹ cháu, còn có một anh trai hai chị gái nữa, tất cả ở Thượng Hải đều có công ăn việc làm ổn định, bọn họ sợ cháu sống ở đây vất vả, nên tháng nào cũng gửi tiền và phiếu về cho cháu. Cháu sống một mình không tiêu hết, cho dù có thêm Bình Bình cũng đủ xài.”
Nhìn xấp tiền và phiếu dày cộp trên bàn, Lục Thiết Lâm không khỏi chấn động, lòng cũng bắt đầu lung lay dữ dội.
Quá nhiều, thật sự quá nhiều!
Ông suy nghĩ một lát rồi hơi dịu giọng hỏi:
“Thanh niên trí thức Chu, cậu thật lòng thích con gái tôi, muốn cưới nó thật sao?”
Chu Thanh Vân gật đầu không chút do dự:
“Vâng, cháu thật lòng thích Bình Bình, thật sự muốn cưới cô ấy!”
Lục Thiết Lâm: “Vậy thì cậu đừng thi đại học nữa. Chỉ cần cậu từ bỏ thi đại học, tôi sẽ gả Bình Bình cho cậu!”
Sắc mặt Chu Thanh Vân lập tức thay đổi, yêu cầu này, anh không thể chấp nhận được.
Thấy sắc mặt Chu Thanh Vân thay đổi, giọng Lục Thiết Lâm lại lạnh xuống: “Sao? Cậu không đồng ý à?”
Chu Thanh Vân: “Chú Lục, cháu hứa với chú...”
“Cậu đừng hứa hẹn gì với tôi, tôi không nghe lời hứa!” Lục Thiết Lâm cắt ngang, hừ lạnh nói: “Cậu muốn thi đại học, muốn đi học đại học chẳng phải cũng chỉ để sống tốt hơn sao? Nhà cậu toàn người có việc làm, tháng nào cũng gửi tiền gửi phiếu, không đi học thì cậu vẫn sống tốt, hà tất phải cố chấp làm gì?”
Lúc này ở nhà họ Lục, Chu Thanh Vân đã đặt toàn bộ quà mang theo lên bàn ăn trong nhà chính, Lục Thiết Lâm mặt lạnh ngồi ở vị trí chính giữa, Điền Quế Hoa thì đứng bên cạnh ông, tay chân có phần lúng túng.
Chu Thanh Vân không ngồi, anh đứng đối diện Lục Thiết Lâm, giọng khách khí nhưng thái độ lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh: “Chú Lục, thím Điền, đây là lần đầu tiên cháu tới nhà, không biết hai người thích gì nên cứ mua theo cảm tính, chỉ mong hai người đừng ghét bỏ.”
Một bàn đầy đồ ngon thế kia, ai mà ghét bỏ cho được?
Trong lòng Điền Quế Hoa gần như rực nóng, đống đồ kia ít nhất cũng phải hai mươi đồng! Trong thời buổi mà cưới vợ chỉ cần mười đồng tiền lễ hỏi là nhiều, thì Chu Thanh Vân tương đương dùng tiền cưới hai cô vợ chỉ để tặng quà ra mắt lần đầu!
Thật lòng mà nói, biết đâu sau này sẽ đối xử tốt với Bình Bình?
Ý định nhất quyết không gả con gái của Điền Quế Hoa thoáng dao động, nhưng Lục Thiết Lâm chưa mở miệng, bà cũng không dám nói gì, chỉ dám nhìn chồng hết lần này đến lần khác, sốt ruột nhưng không dám lên tiếng.
Thực ra Lục Thiết Lâm cũng đang chấn động, Chu Thanh Vân tặng quá nhiều!
Nhưng nghĩ đến lời chị dâu và em gái nói, Chu Thanh Vân muốn tham gia thi đại học, lại còn là người thành phố Thượng Hải, nếu Chu Thanh Vân thi đậu rồi trở về Thượng Hải, liệu còn coi trọng Lục Bình nữa không?
Đến lúc đó, Chu Thanh Vân phủi mông chạy lấy người, Lục Bình ở lại, dù có con hay không thì cũng mang tiếng xấu, muốn tái giá cũng khó!
Thái độ của Lục Thiết Lâm, Chu Thanh Vân đã đoán trước nên không để tâm, anh ngừng một chút rồi nói thẳng mục đích đến: “Chú Lục, thím Điền, cháu thật lòng thích Lục Bình, nếu hai người đồng ý, cháu muốn cưới cô ấy, có điều kiện gì xin hai người cứ nói...”
Không đợi Chu Thanh Vân nói xong, Lục Thiết Lâm đã lạnh lùng cắt ngang: “Không thể nào!”
“Chu Thanh Vân, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không bao giờ gả con gái cho cậu!”
Ông dứt khoát nói: “Cậu nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi, mau xách đống đồ của cậu đi cho tôi!”
Thái độ của Lục Thiết Lâm khiến Chu Thanh Vân khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng về phía ông: “Chú Lục, chú không hài lòng cháu ở điểm nào? Là do chú không thích con người cháu, hay chú nghĩ điều kiện của chú cháu không đáp ứng nổi?”
Chu Thanh Vân thấy vậy, liền chuyển hướng nhìn sang bà: “Thím Điền, có điều kiện gì xin thím cứ nói.”
Thật ra, Điền Quế Hoa rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Chu Thanh Vân. Một chàng trai tuấn tú như vậy, không chỉ riêng bà mà cả đám phụ nữ già trẻ lớn bé trong thôn Đại Liễu Thụ đều rất thích Chu Thanh Vân!
Thấy Chu Thanh Vân mang nhiều quà đến như thế, thái độ lại chân thành, Điền Quế Hoa liền lên tiếng tiếp lời: “Thật ra nhà tôi không có gì bất mãn với cậu, đồi với gia đình cậu cũng không có. Chỉ là cậu là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, lại còn dự định năm sau thi đại học, nếu cậu thi đậu đại học rồi không quay lại nữa, thì Bình Bình nhà chúng tôi biết làm sao đây?”
“Đến lúc đó cậu đã là sinh viên đại học, trong trường thì biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi ưu tú, còn Bình Bình nhà chúng tôi thì chỉ học hết cấp hai, cũng chẳng có bản lĩnh gì, đến lúc đó cậu còn có thể coi trọng nó không?”
Thì ra bọn họ lo lắng là vì chuyện đó.
Chu Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra, bèn nói ngay: “Thím Điền, cháu có thể đảm bảo với hai người, chuyện đó tuyệt đối không xảy ra. Nếu cháu thi đậu đại học, cháu sẽ tìm cách đưa Bình Bình đi cùng. Cháu tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi cô ấy!”
“Nếu hai bác vẫn không yên tâm, cháu có thể viết giấy cam đoan, nhờ trưởng thôn và đội trưởng làm chứng. Sau này nếu cháu không giữ lời, hai bác có thể mang giấy đó lên tận Thượng Hải tìm cháu, thậm chí đến trường học tìm cháu.”
Thái độ của Chu Thanh Vân vô cùng chân thành, cách giải quyết đưa ra cũng hợp tình hợp lý, làm lòng Điền Quế Hoa càng thêm dao động, vội quay sang kéo tay Lục Thiết Lâm.
Nhưng Lục Thiết Lâm lại hất tay bà ra, lạnh lùng nói: “Không cần! Tôi không tin cậu!”
“Cam đoan cái gì chứ, cả đời này tôi đi xa nhất cũng chỉ đến trấn trên, còn Thượng Hải à? Tôi có biết cửa Thượng Hải mở hướng nào không? Tôi biết phải tìm cậu ở đâu à?”
“Chưa kể đến đi Thượng Hải không mất tiền chắc? Đi đường cũng tốn, ăn uống cũng tốn, thậm chí ngủ lại cũng phải trả tiền, còn chậm trễ công việc của tôi, tôi lấy đâu ra thời gian rảnh đó?”
“Cậu cầm đồ của cậu rồi đi đi, nhanh lên, đi mau, đi đi đi!”
“Tôi cực khổ nuôi con gái dễ dàng lắm sao, còn muốn mang Bình Bình đi, dựa vào cái gì? Tôi một phen phân một phen nướ© ŧıểυ nuôi nó lớn, rồi sao, nó trực tiếp gả chồng xong là mặc kệ tôi?”
“Còn cậu, vốn chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm, lại còn muốn thi đại học, thế là sao? Cậu muốn đi học, rồi để Bình Bình nhà tôi cày cuốc kiếm công điểm nuôi cậu à? Chính nó còn chưa nuôi được ba nó đây, lấy đâu ra mà nuôi cậu? Cậu mơ đẹp thật đấy!”
“Tôi nói cho cậu biết, thanh niên trí thức Chu, đừng có mơ mộng hão huyền nữa, cậu dẹp hết cái đầu óc lắm mưu nhiều kế kia đi, muốn cưới Bình Bình nhà tôi, không có cửa đâu!”
Điền Quế Hoa lại bắt đầu do dự, vì bà thấy lời của Lục Thiết Lâm cũng không phải không có lý. Bà không mong Lục Bình sau này phải chăm sóc gì cho mình, nhưng cũng chẳng muốn con gái vừa gả chồng xong đã phải vất vả nuôi đàn ông.
Chu Thanh Vân thì hoàn toàn sửng sốt, thật sự không ngờ Lục Thiết Lâm lại dầu muối không ăn như vậy. Mấy lời ông nói nghe có vẻ như lo cho Lục Bình, nhưng nghĩ kỹ thì đầy toan tính cá nhân.
Nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của Lục Bình, muốn cưới cô ấy thì vẫn phải được sự đồng ý của ông.
Hít sâu một hơi, Chu Thanh Vân rút từ trong túi áo ra một cái ví da, mở ví, lấy ra một xấp tiền dày cùng đủ loại tem phiếu, tem vải, tem thịt, thậm chí cả phiếu công nghiệp.
“Chú Lục, thím Điền, cháu không cần Bình Bình phải nuôi cháu. Ba mẹ cháu, còn có một anh trai hai chị gái nữa, tất cả ở Thượng Hải đều có công ăn việc làm ổn định, bọn họ sợ cháu sống ở đây vất vả, nên tháng nào cũng gửi tiền và phiếu về cho cháu. Cháu sống một mình không tiêu hết, cho dù có thêm Bình Bình cũng đủ xài.”
Nhìn xấp tiền và phiếu dày cộp trên bàn, Lục Thiết Lâm không khỏi chấn động, lòng cũng bắt đầu lung lay dữ dội.
Quá nhiều, thật sự quá nhiều!
Ông suy nghĩ một lát rồi hơi dịu giọng hỏi:
“Thanh niên trí thức Chu, cậu thật lòng thích con gái tôi, muốn cưới nó thật sao?”
Chu Thanh Vân gật đầu không chút do dự:
“Vâng, cháu thật lòng thích Bình Bình, thật sự muốn cưới cô ấy!”
Lục Thiết Lâm: “Vậy thì cậu đừng thi đại học nữa. Chỉ cần cậu từ bỏ thi đại học, tôi sẽ gả Bình Bình cho cậu!”
Sắc mặt Chu Thanh Vân lập tức thay đổi, yêu cầu này, anh không thể chấp nhận được.
Thấy sắc mặt Chu Thanh Vân thay đổi, giọng Lục Thiết Lâm lại lạnh xuống: “Sao? Cậu không đồng ý à?”
Chu Thanh Vân: “Chú Lục, cháu hứa với chú...”
“Cậu đừng hứa hẹn gì với tôi, tôi không nghe lời hứa!” Lục Thiết Lâm cắt ngang, hừ lạnh nói: “Cậu muốn thi đại học, muốn đi học đại học chẳng phải cũng chỉ để sống tốt hơn sao? Nhà cậu toàn người có việc làm, tháng nào cũng gửi tiền gửi phiếu, không đi học thì cậu vẫn sống tốt, hà tất phải cố chấp làm gì?”
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
