TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Ngay trước mặt cô quyến rũ Chu Thanh Vân

Giọng Lục Thiến lớn, nói nhanh, trên mặt ngoài sự nôn nóng còn lộ rõ vẻ tức giận. Lục Bình có phần kinh ngạc, dường như cô ta rất để tâm đến câu trả lời?

Lục Bình biết Lục Thiến cũng thích Chu Thanh Vân, nhưng cô chưa từng để trong lòng, dù gì cũng có rất nhiều cô gái trong thôn thích anh, nhưng bọn họ thích là việc của bọn họ, Chu Thanh Vân bình thường còn chẳng buồn nói chuyện với bọn họ, cho nên đối với Lục Bình mà nói, bọn họ thích hay không chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Nhưng hiện tại thì khác rồi...

Ánh mắt Lục Bình lướt qua khuôn mặt lo lắng của Thôi Minh Lệ, sau đó quay lại nhìn Lục Thiến, thản nhiên đáp lời: “Vẫn chưa đồng ý.”

Cô thấy rõ Lục Thiến nhẹ nhàng thở ra, Thôi Minh Lệ cũng thở phào một hơi.

Sau đó hai người họ mới như chợt nhớ đến Chu Thanh Vân, Thôi Minh Lệ khẽ gật đầu với anh, còn Lục Thiến thì đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi trên mặt, lại lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn Chu Thanh Vân, khẽ mỉm cười.

Lục Bình ngừng thở, Lục Thiến đang làm gì vậy?

Ngay trước mặt cô, quyến rũ Chu Thanh Vân?

Chu Thanh Vận chỉ gật đầu với Thôi Minh Lệ, đối với nụ cười của Lục Thiến anh làm như không thấy.

Tươi cười trên mặt Lục Thiến cứng lại, cô ta cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rồi bước lên kéo tay Lục Bình, kéo Lục Bình đi về phía trước vài bước.

Trong lòng Lục Bình cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn Chu Thanh Vân rồi đi theo Lục Thiến.

Chờ chắc chắn nói nhỏ mà Chu Thanh Vân không nghe thấy, Lục Thiến mới nói với Lục Bình: “Bình Bình, em đang làm gì vậy? Nếu chú hai và thím hai vẫn chưa đồng ý chuyện em với thanh niên trí thức Chu, sao em có thể đơn độc đi cùng anh ta như thế?”

“Nghe lời chị, mau về nhà đi! Em là con gái đừng thân thiết bất minh với đàn ông như vậy, hủy hoại thanh danh!”

Thật đúng là "tốt bụng"!

Chỉ là cái “tốt bụng” này, trong đó lại ẩn chứa ác ý!

Nam nữ đơn độc, thân thiết bất minh, Lục Thiến đây là đang muốn gán tội cho cô?

Dù ở kiếp trước Lục Thiến không lộ mặt nhiều, nhưng nghĩ lại sự “nhiệt tình” trong chuyện hôn nhân của Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà, kết hợp với biểu hiện của Lục Thiến bây giờ, Lục Bình nhanh chóng nhận ra bên trong hẳn là có âm mưu gì đó.

Không chừng từ đầu đến cuối, Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà vẫn luôn ngấm ngầm giúp đỡ Lục Thiến, cho rằng nếu ngăn cô và Chu Thanh Vân ở bên nhau, sớm tìm nơi gả cô đi, thì Lục Thiến sẽ có cơ hội gả cho Chu Thanh Vân?

Dù kiếp trước Lục Thiến không gả cho Chu Thanh Vân, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Vì ở kiếp trước, cô ta cũng tham gia thi đậu đại học, chọn trường đại học giống với Chu Thanh Vân, đều ở Thượng Hải!

Nói đến chị họ Lục Thiến, kiếp trước Lục Bình tuy không thân thiết, nhưng cũng biết cô ta là người có năng lực. Rõ ràng tiểu học còn chưa học xong, vậy mà đến năm thứ ba sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cô ta lại tự học để thi và thì đậu vào một trường đại học ở Thượng Hải.

Tuy trường đại học của cô ta không bằng trường của Chu Thanh Vân, nhưng với xuất thân như vậy ngay cả tiểu học cũng chưa học xong lại là sinh viên đầu tiên trong thôn Đại Liễu Thụ, thậm chí toàn công xã, kiếp trước đúng là đã có một khoảng thời gian rất phong quang.

Sau này, cô ta lên Thượng Hải học đại học, tốt nghiệp rồi ở lại Thượng Hải làm việc, còn gả cho một người bản địa ở đó. Tuy không thể đón cả nhà bác cả lên thành phố, nhưng thường xuyên gửi tiền về. Kiếp trước mấy anh em họ trong nhà bác cả xây nhà mới, đều là nhờ tiền cô ta gửi về.

Khi ấy, cô ta không chỉ là niềm tự hào của bác cả bác gái, mà còn là niềm kiêu hãnh của cả đại gia đình họ Lục, thậm chí là niềm tự hào của cả thôn Đại Liễu Thụ.

Cuộc sống sau này của cô ta đã cao đến mức Lục Bình có cố đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp, hai người quả thực như một kẻ ở thiên đường, một kẻ dưới địa ngục.

Nhưng Lục Thiến có năng lực như vậy hiện tại lại muốn tranh giành Chu Thanh Vân với cô sao?

Lục Bình cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Nhưng nghĩ lại kiếp trước, chỉ vì cô không chịu nghe lời ba mẹ chia tay với Chu Thanh Vân mà bị nhốt vào nhà kho, không cho ăn không cho uống, rồi đến khi ba cô lấy đôi chân của Chu Thanh Vân ra uy hϊếp...

Khi ấy Chu Thanh Vân đâu có giống kiếp này mang lễ hỏi đến, cũng không vẽ bánh vẽ đường cho ba cô, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị ép phải chia tay với anh. Nên có lẽ, cũng vì thế mà kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Thiến?

Mặc dù cô biết người thực sự làm chủ hôn sự của cô là ba cô, người đã nhốt cô vào nhà kho, trừng phạt, uy hϊếp, ép chia tay, ép gả đi cũng là ba cô, nhưng đám người như Thôi Minh Lệ, Lục Ngọc Hà và cả Lục Thiến cũng không thể gạt bỏ trách nhiệm!

Dù sao cũng từng sống qua một đời, Lục Bình cẩn thận suy nghĩ lại, biết mình đoán không sai.

Vì vậy, cô lập tức rút tay lại, mỉm cười nhìn Lục Thiến: “Chị họ à, chị chưa đính hôn nên không biết, nhà trai đến nhà hỏi cưới, nhà gái sao có thể gật đầu đồng ý ngay lần đầu được?”

“Gả con gái phải tư thế cao một chút, phải đợi bên nhà trai ba lần bốn lượt biểu hiện cầu cưới, như vậy mới có thể gật đầu gả con gái đi.”

“Cho nên nếu chị muốn đến nhà tôi thì cứ đến, còn tôi thì không về đâu, ba bảo tôi tiễn anh Thanh Vân mà.”

Đã biết được tâm tư của Lục Thiến, lời này của Lục Bình mang theo ý khoe khoang rõ rệt, cô còn cố ý gọi Chu Thanh Vân là “Thanh Vân”, cách gọi thân mật mà trước giờ cô chưa từng kêu.

Quả nhiên Lục Thiến không làm cô thất vọng, có lẽ ỷ vào quay lưng về phía bên kia nên Chu Thanh Vân không nhìn thấy, gương mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ tức giận, nghiến răng thấp giọng mắng: “Lục Bình, mày không biết xấu hổ à?”

Lục Bình hơi sửng sốt, thật không ngờ Lục Thiến lại trực tiếp trở mặt như thế, mở miệng liền mắng!

Lúc này, Lục Ngọc Hà cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lục Thiến và Lục Bình đứng cùng một chỗ, còn Thôi Minh Lệ lại đang đứng gần Chu Thanh Vân, bà ta liền nhanh chân đến hỏi tình hình.

Lục Bình lạnh lùng nhìn, trong lòng thậm chí có chút thương cảm thay ba mình.

Xem đi, ông ấy cứ tưởng anh cả, chị dâu, và em gái là vì nghĩ cho ông ấy, ai ngờ người ta liên kết với nhau, hận không thể cùng nhau đối phó ông ấy!

Sống lại một đời, Lục Bình gặp chuyện cũng không còn muốn nhẫn nhịn nữa, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấu tâm tư ác độc của Lục Thiến!

Kiếp trước đã không thể quay lại, nhưng hiện tại cũng coi như là thời điểm tốt.

Lục Bình khẽ cười lạnh, rồi lập tức lớn tiếng nói: “Chị họ Thiến Thiến! Chị đừng quá đáng! Tôi biết chị thích Chu Thanh Vân, nhưng anh ấy đã tới nhà tôi hỏi cưới, chị chen vào thế này thật là không có đạo đức!”

Lúc này hai người đang đứng rất gần cổng rào nhà họ Lục, Lục Bình lại cố ý nói lớn, nên những người tụ tập trong sân, đặc biệt là gần cổng, đều nghe thấy rõ ràng.

Lục Thiến không ngờ Lục Bình lại chơi bài này, trực tiếp trợn tròn mắt.

Lục Bình thấy thế, liền bước hai bước về phía cổng nhà mình, giọng càng lớn hơn: “Cho dù chị muốn theo đuổi Chu Thanh Vân, thì cũng phải đợi ba mẹ tôi từ chối lời cầu hôn của anh ấy, đợi tôi với anh ấy không còn quan hệ gì thì chị mới có thể theo đuổi, đúng không? Tôi còn là em họ ruột của chị mà, chị làm như vậy thì giống cái gì?”

“Còn bác gái và cô út nữa, tôi biết bác gái thương chị, cô út cũng thiên vị chị, nhưng sao chị lại có thể để hai người đó đi xúi giục ba mẹ tôi phản đối tôi và Chu Thanh Vân ở bên nhau? Chị làm như vậy quá ích kỷ, không sợ khi sự thật bại lộ, ba mẹ tôi biết bị lừa, từ đó tuyệt giao với bác cả và cô út luôn sao?”

“Tôi biết chị thèm muốn diện mạo và gia thế của Chu Thanh Vân, nhưng mà chị cũng...”

Lục Thiến cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta tức giận đến tái mặt. Lục Bình làm thế này, Chu Thanh Vân sẽ nghĩ thế nào về cô ta? Nếu cô ta không gả được cho Chu Thanh Vân, thanh danh lại bị hủy, cả thôn Đại Liễu Thụ sẽ nhìn cô ta thế nào?

Phải biết đây chính là thập niên 70, thanh danh của phụ nữ là quan trọng nhất!

Lục Thiến tức đến mặt mày vặn vẹo, vừa hét lên: “Lục Bình mày đánh rắm, tao xé nát miệng mày ra!”, vừa xông tới định đánh Lục Bình.

Lục Bình tất nhiên sẽ không đứng im chịu đánh, nhưng khi cô chuẩn bị đánh trả, Chu Thanh Vân lại trước một bước đứng chắn trước mặt cô, giơ tay chặn Lục Thiến lại.

Dù sao Lục Thiến cũng là con gái, cho dù tức giận đến đâu, cũng không thể chống lại sức lực của Chu Thanh Vân.

Lục Minh nghe thấy tiếng ồn ào liền từ trong sân lao ra. Cậu bé tám tuổi béo lùn chắc nịch như nghé con, vì trong lòng thương chị gái Lục Bình nhất, liền tức giận cúi đầu húc thẳng vào bụng Lục Thiến.

Húc đến nỗi Lục Thiến loạng choạng lùi mấy bước, rồi ngã ngồi bệt xuống đất. Mà cái thân hình béo lùn như ngọn núi nhỏ của cậu bé cũng đè luôn lên người Lục Thiến.

Cậu bé hét “áo áo” hai tiếng rồi mới lồm cồm bò dậy, lại chạy về bên cạnh Lục Bình.

Nhưng cậu bé vẫn còn đang giận, vừa thấy Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa cũng đi ra, liền xông lên mách tội: “Ba, mẹ, chị họ Thiến Thiến bắt nạt chị của con! Chị ấy còn thích anh Thanh Vân, còn muốn giành anh Thanh Vân với chị của con!”

Thật ra Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa đều đã nghe thấy cả rồi. Lúc này, hai vợ chồng bọn họ đều cảm thấy Chu Thanh Vân là chàng rể lý tưởng, đặc biệt là Lục Thiết Lâm, nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp mà Chu Thanh Vân từng vẽ ra cho ông, giờ nhìn sang Lục Thiến và Thôi Minh Lệ, ông chỉ thấy hai người kia đến là để “giành tiền” với ông!

Ông lạnh mặt, liếc mắt nhìn Lục Thiến một cái, với tư cách là trưởng bối, ông chẳng buồn nói gì với cô ta, mà chỉ chuyển ánh mắt sang Thôi Minh Lệ lúc này đang lộ rõ vẻ chột dạ pha lẫn tức giận, nói: “Chị dâu à, trách không được chị cứ khuyên tôi không nên đồng ý chuyện của Bình Bình với thanh niên trí thức Chu, thì ra là chị muốn đồng ý cho nhà mình?”

Thôi Minh Lệ sao dám thừa nhận? Cướp bạn trai của em họ, nếu thừa nhận rồi thì con gái bà ta không phải sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng hay sao?

“Em hai, chú nói gì vậy? Làm gì có chuyện đó!” Bà ta lập tức phản bác.

Lục Thiết Lâm chỉ nhếch mép cười lạnh, rồi quay sang nhìn cô em gái đang mặt mày trắng bệch. Nếu không chột dạ, sao lại thành ra thế này? Ông nói: “Ngọc Hà à, chỉ có Lục Thiết Ngưu là anh của cô thôi đúng không? Còn tôi thì không, tôi chẳng có quan hệ gì với cô, tôi là người xa lạ... không, tôi là kẻ thù của cô đúng không?”

Lục Ngọc Hà vội vàng xua tay, cuống quýt giải thích: “Anh hai, anh đang nói gì vậy? Em lúc nào cũng nghĩ cho Bình Bình, anh đừng hiểu lầm lòng tốt của em mà!”

Nhưng Điền Quế Hoa thì không nhịn nổi nữa, một người, rồi lại một người nữa, coi bà như người chết rồi sao?

Bà lười cãi nhau với Lục Ngọc Hà, chỉ quay sang nói với Thôi Minh Lệ: “Chị dâu à, tôi thấy chị nghĩ hơi nhiều rồi đấy! Thanh niên trí thức Chu thích Bình Bình nhà tôi là vì con bé vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn Thiến Thiến nhà chị, hừ, chị cũng không lấy gương cho nó xem, với cái bộ dạng đó mà cũng đòi giành thanh niên trí thức Chu với Bình Bình nhà tôi, chị nghĩ nó có cửa sao?”

Thôi Minh Lệ vốn dĩ định chết cũng không thừa nhận, nhưng Điền Quế Hoa thì lại biết rõ chỗ nào đâm là đau. Bà ta vốn đã ghen tức vì con gái mình không xinh đẹp bằng con gái Điền Quế Hoa, hiện tại còn nghe Điền Quế Hoa chê bai Thiến Thiến nhà bà ta trước mặt mọi người, sao bà ta có thể nhịn nổi?

Nhất thời lửa giận bốc lên đầu, Thôi Minh Lệ cũng không rảnh đỡ Lục Thiến dậy nữa, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tôi phi! Cô thôi đi! Cả cái thôn này ai mà không biết Thiến Thiến nhà tôi tốt hơn Bình Bình nhà cô?”

“Còn nói là thanh niên trí thức Chu thích Bình Bình nhà cô, nếu không phải Bình Bình nhà cô lẳиɠ ɭơ dụ dỗ trước, thanh niên trí thức Chu có thể coi trọng nó sao?”

“Thiến Thiến nhà tôi chính là quá hiểu chuyện, biết giữ gìn giáo dưỡng và thanh danh, nếu không thì làm gì còn chỗ cho Bình Bình nhà cô? Thanh niên trí thức Chu muốn cưới chắc chắn phải là Thiến Thiến nhà tôi!”

“Còn nữa, Bình Bình nhà cô có đẹp hơn con tôi đâu mà...”

Thôi Minh Lệ thao thao bất tuyệt như súng liên thanh, Lục Thiến nghe xong chỉ thấy trời đất tối sầm, như thể cả bầu trời sụp xuống, lập tức nhào tới ôm lấy chân mẹ mình, miệng hét lên liên tục: “Mẹ! Mẹ! Mẹ!”

Thôi Minh Lệ lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, mặt bà ta cũng tái mét.

Còn Điền Quế Hoa, chẳng buồn tức giận vì những lời Thôi Minh Lệ nói, chỉ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiết Lâm: “Ông nhìn đi! Nhìn cho rõ cái gọi là chị dâu tốt, em gái tốt của ông! Đều là loại người không muốn thấy con gái nhà chúng ta lấy được chồng tốt, chỉ muốn phá hoại chuyện cưới xin của Bình Bình thôi!”

Lục Thiết Lâm mặt mày âm trầm, không nói lời nào, nhưng trong lòng thì đã giận đến cực điểm.

Chỉ có Chu Thanh Vân lúc này vẫn nhớ những lời sỉ nhục mà Thôi Minh Lệ vừa tuôn ra, anh bước đến đứng trước mặt Lục Bình, rồi quay sang nói với Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa: “Chú Lục, thím Điền, hai người yên tâm, trong lòng cháu chỉ có Bình Bình. Những người khác, cháu không thèm liếc mắt một cái.”

Sau đó anh quay lại liếc nhìn Thôi Minh Lệ, giọng cao hơn hẳn: “Còn nữa, chú Lục, thím Điền, hai người đừng tin những lời bôi nhọ Bình Bình, cô ấy chưa từng lẳиɠ ɭơ dụ dỗ cháu, là cháu thích cô ấy trước, hơn nữa, từ đầu tới giờ chúng cháu chưa từng lén lút gặp nhau, tình cảm trong sáng, tuyệt đối trong sạch, hai người nên tin tưởng con gái mình!”

Lục Thiết Lâm là người sĩ diện, dù trong sạch thật hay không, ông cũng lập tức đỡ lời: “Tất nhiên! Con gái tôi, tôi còn không biết sao? Nó không phải loại người như vậy!”

Chu Thanh Vân khẽ gật đầu, rồi nhìn Lục Thiến với ánh mắt lạnh lùng, không khách khí nói: “Ngược lại có một số người, ngoài miệng thì nói coi trọng danh tiếng và giáo dưỡng con gái, nhưng lại hết lần này tới lần khác chặn đường tôi, tôi từ chối rồi mà còn ép tôi uống chè đậu xanh do mình nấu!”

Lục Thiến trợn tròn mắt, không dám tin Chu Thanh Vân lại nói chuyện không nể mặt đến vậy.

Cô ta dù gì cũng là con gái, lại đang sống trong thập niên 70, danh tiếng của con gái quan trọng biết bao, không thích cô ta thì cũng thôi đi, sao có thể nói thẳng ra như thế, chẳng khác nào hại chết cô ta!

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.