0 chữ
Chương 4
Chương 4: Sống Lại Thật Vô Tư (2)
“Anh ta không nhận ra thì thôi, Diễm Diễm, cậu nhất định không được nhầm tớ với Kỷ Du Ninh đâu đấy, không thì tớ sẽ buồn lắm. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà!” Lôi Kiều Kiều nghiêm túc nói.
“Yên tâm, yên tâm, tớ sao có thể nhận nhầm cậu được. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà!” Giang Diễm vỗ ngực đảm bảo, rồi phụ Lôi Kiều Kiều khiêng nước.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà thì thấy hai người đang đi tới từ phía đối diện, một người là Giang Nhất Tiêu, người còn lại chính là Kỷ Du Ninh.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt Lôi Kiều Kiều chạm phải Kỷ Du Ninh, trong đầu cô lại vang lên âm báo của hệ thống.
[Nữ chính trọng sinh có lòng thù hận sâu sắc với ký chủ, để tránh kết cục làm pháo hôi của nữ phụ độc ác, hệ thống phát hành nhiệm vụ hỗ trợ tân thủ: Mỉm cười đối mặt với Kỷ Du Ninh, để người ngoài cảm nhận được sự chân thành của ký chủ.
Phần thưởng 1: Một trăm nhân dân tệ.
Phần thưởng 2: Một mặt nạ tối ưu hóa và phục hồi ngũ quan.
Phần thưởng 3: Một chai sữa tăng chiều cao.
(Hoàn thành nhiệm vụ, có thể chọn một trong ba phần thưởng).]
Lôi Kiều Kiều ngẩn người, trong tiềm thức cô không muốn cười với Kỷ Du Ninh, nhưng vì phần thưởng của hệ thống, cô vẫn lập tức mỉm cười với cô ta.
“Thì ra thật sự có người giống mình đến vậy, thật kỳ diệu! Cậu chính là thanh niên trí thức mà mọi người nói đúng không?”
Kỷ Du Ninh thấy Lôi Kiều Kiều cười với mình thì lập tức sững sờ.
Trước đó Lôi Kiều Kiều cho người mang gương đến, cô ta còn tưởng Lôi Kiều Kiều cũng đã trọng sinh, nên mới định bụng qua xem thử. Nhưng khi thấy nụ cười này của Lôi Kiều Kiều, cô ta bỗng cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Nếu Lôi Kiều Kiều cũng trọng sinh, cô không thể nào cười với mình được, cô nhất định sẽ hận không thể gϊếŧ chết mình, cũng như mình muốn gϊếŧ chết Lôi Kiều Kiều vậy.
Chẳng lẽ, vì mình đã trọng sinh nên đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm, một vài chuyện đã khác với kiếp trước?
Giống như việc hôm nay cô ta vừa ra ngoài đã gặp Giang Nhất Tiêu ngay trước điểm thanh niên trí thức.
Kiếp trước, phải đến nửa tháng sau khi tới thôn Lôi Giang cô ta mới quen biết Giang Nhất Tiêu.
“Hai người thật sự rất giống nhau, vừa rồi tôi suýt nữa thì nhận nhầm đấy.” Giang Nhất Tiêu cũng bất chợt mỉm cười.
Nhưng nói xong, anh ta nhìn Lôi Kiều Kiều, rồi lại nhìn Kỷ Du Ninh bên cạnh, và lại ngẩn người.
Hai người họ rất giống, nhưng… hình như cũng không giống đến thế.
So sánh với Kỷ Du Ninh, anh ta mới phát hiện ra mắt của Lôi Kiều Kiều đẹp hơn, lông mi vừa dài vừa rậm, lúc chớp mắt, trong đôi mắt như có ngàn sao lấp lánh, vô cùng linh động. Đôi mắt của Kỷ Du Ninh cũng đẹp, nhưng so với Lôi Kiều Kiều lại kém sắc hơn nhiều, giống như ngọc sáng bị phủ bụi.
“Hai người có muốn vào nhà ngồi chơi không? Bà ngoại tôi đang ở nhà, bốn cậu của tôi cũng sắp đi làm về rồi.” Lôi Kiều Kiều cười mời Kỷ Du Ninh và Giang Nhất Tiêu.
Kỷ Du Ninh nhìn nụ cười xinh xắn của Lôi Kiều Kiều, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Lôi Kiều Kiều thì sống vô tư, còn mình lại mang trong lòng đầy thù hận, Kỷ Du Ninh căn bản không thể cười nổi.
Lôi Kiều Kiều thấy Kỷ Du Ninh không nói gì, bèn thăm dò hỏi: “Cậu không vui à?”
“Không có, tôi chỉ không ngờ chuyện cha tôi nói, rằng tôi có một người em gái song sinh là thật. Tôi về điểm thanh niên trí thức lấy đồ một lát, tối sẽ qua nhà cậu thăm bà ngoại và các cậu.” Kỷ Du Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định tạm thời không trở mặt với Lôi Kiều Kiều.
Không phải Lôi Kiều Kiều có rất nhiều người thân thương yêu, cưng chiều hay sao, vậy thì lần này cô ta sẽ cướp hết tất cả người thân của cô, nếu bà già họ Lâm kia còn che chở cho Lôi Kiều Kiều, vậy thì sớm tiễn bà ta đi gặp Diêm Vương.
Cô ta muốn Lôi Kiều Kiều, không, còn, một, thứ, gì!
Trong lúc Giang Nhất Tiêu còn đang ngạc nhiên, thì đã thấy Lôi Kiều Kiều cười xua tay: “Vậy tối gặp nhé!”
“Yên tâm, yên tâm, tớ sao có thể nhận nhầm cậu được. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà!” Giang Diễm vỗ ngực đảm bảo, rồi phụ Lôi Kiều Kiều khiêng nước.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà thì thấy hai người đang đi tới từ phía đối diện, một người là Giang Nhất Tiêu, người còn lại chính là Kỷ Du Ninh.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt Lôi Kiều Kiều chạm phải Kỷ Du Ninh, trong đầu cô lại vang lên âm báo của hệ thống.
[Nữ chính trọng sinh có lòng thù hận sâu sắc với ký chủ, để tránh kết cục làm pháo hôi của nữ phụ độc ác, hệ thống phát hành nhiệm vụ hỗ trợ tân thủ: Mỉm cười đối mặt với Kỷ Du Ninh, để người ngoài cảm nhận được sự chân thành của ký chủ.
Phần thưởng 2: Một mặt nạ tối ưu hóa và phục hồi ngũ quan.
Phần thưởng 3: Một chai sữa tăng chiều cao.
(Hoàn thành nhiệm vụ, có thể chọn một trong ba phần thưởng).]
Lôi Kiều Kiều ngẩn người, trong tiềm thức cô không muốn cười với Kỷ Du Ninh, nhưng vì phần thưởng của hệ thống, cô vẫn lập tức mỉm cười với cô ta.
“Thì ra thật sự có người giống mình đến vậy, thật kỳ diệu! Cậu chính là thanh niên trí thức mà mọi người nói đúng không?”
Kỷ Du Ninh thấy Lôi Kiều Kiều cười với mình thì lập tức sững sờ.
Trước đó Lôi Kiều Kiều cho người mang gương đến, cô ta còn tưởng Lôi Kiều Kiều cũng đã trọng sinh, nên mới định bụng qua xem thử. Nhưng khi thấy nụ cười này của Lôi Kiều Kiều, cô ta bỗng cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Chẳng lẽ, vì mình đã trọng sinh nên đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm, một vài chuyện đã khác với kiếp trước?
Giống như việc hôm nay cô ta vừa ra ngoài đã gặp Giang Nhất Tiêu ngay trước điểm thanh niên trí thức.
Kiếp trước, phải đến nửa tháng sau khi tới thôn Lôi Giang cô ta mới quen biết Giang Nhất Tiêu.
“Hai người thật sự rất giống nhau, vừa rồi tôi suýt nữa thì nhận nhầm đấy.” Giang Nhất Tiêu cũng bất chợt mỉm cười.
Nhưng nói xong, anh ta nhìn Lôi Kiều Kiều, rồi lại nhìn Kỷ Du Ninh bên cạnh, và lại ngẩn người.
Hai người họ rất giống, nhưng… hình như cũng không giống đến thế.
So sánh với Kỷ Du Ninh, anh ta mới phát hiện ra mắt của Lôi Kiều Kiều đẹp hơn, lông mi vừa dài vừa rậm, lúc chớp mắt, trong đôi mắt như có ngàn sao lấp lánh, vô cùng linh động. Đôi mắt của Kỷ Du Ninh cũng đẹp, nhưng so với Lôi Kiều Kiều lại kém sắc hơn nhiều, giống như ngọc sáng bị phủ bụi.
Kỷ Du Ninh nhìn nụ cười xinh xắn của Lôi Kiều Kiều, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Lôi Kiều Kiều thì sống vô tư, còn mình lại mang trong lòng đầy thù hận, Kỷ Du Ninh căn bản không thể cười nổi.
Lôi Kiều Kiều thấy Kỷ Du Ninh không nói gì, bèn thăm dò hỏi: “Cậu không vui à?”
“Không có, tôi chỉ không ngờ chuyện cha tôi nói, rằng tôi có một người em gái song sinh là thật. Tôi về điểm thanh niên trí thức lấy đồ một lát, tối sẽ qua nhà cậu thăm bà ngoại và các cậu.” Kỷ Du Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định tạm thời không trở mặt với Lôi Kiều Kiều.
Không phải Lôi Kiều Kiều có rất nhiều người thân thương yêu, cưng chiều hay sao, vậy thì lần này cô ta sẽ cướp hết tất cả người thân của cô, nếu bà già họ Lâm kia còn che chở cho Lôi Kiều Kiều, vậy thì sớm tiễn bà ta đi gặp Diêm Vương.
Cô ta muốn Lôi Kiều Kiều, không, còn, một, thứ, gì!
Trong lúc Giang Nhất Tiêu còn đang ngạc nhiên, thì đã thấy Lôi Kiều Kiều cười xua tay: “Vậy tối gặp nhé!”
6
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
