TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Sống Lại Thật Vô Tư (1)

Bà ngoại Lâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô: “Trước đây con còn nhỏ nên bà không nói. Người cha đó của con thực ra chưa chết, ông ta chỉ là tái hôn sau khi mẹ con mất thôi. Lúc con mới sinh ra thì yếu ớt bệnh tật, bác sĩ đều nói không nuôi nổi, cha con cũng không chịu bỏ tiền chữa bệnh cho con, chỉ mang Kỷ Du Ninh kia đi. Loại người vô lương tâm như vậy, không xứng làm cha con, nên chúng ta mới nói cha con chết rồi. Kỷ Du Ninh kia chúng ta cũng mặc kệ, nó họ Kỷ, người chị này con cũng không cần nhận. Bà không tin nhà họ Kỷ có thể dạy ra một đứa con gái hiền lành tốt bụng được.”

“Nhưng sao tự dưng cô ta lại đến thôn chúng ta ạ?” Lôi Kiều Kiều thực ra đã biết lý do từ trong mơ, nhưng vẫn hỏi một câu.

“Bây giờ trên thành phố đang siết chặt, chắc là nhà họ Kỷ cũng gặp chuyện nên mới để Kỷ Du Ninh xuống nông thôn lánh nạn thôi! Kiều Kiều, chúng ta mặc kệ nó, sau này bớt qua lại với nó đi.”

Bà vừa mới nhìn Kỷ Du Ninh kia một cái rồi, tuy trông giống Kiều Kiều thật, nhưng đôi mắt đó vừa nhìn đã biết là kẻ tâm tư phức tạp, người như vậy bà không thích.

Lôi Kiều Kiều lúc này không hề biết rằng, lúc bà ngoại nhìn thấy Kỷ Du Ninh cũng chính là lúc cô ta vừa trọng sinh, lòng hận thù gần như hóa thành thực thể, vẻ mặt vô cùng méo mó đáng sợ.

Lúc này Lôi Kiều Kiều cũng có chút bất ngờ, bởi vì trong mơ, phải đến ngày hôm sau Kỷ Du Ninh mới mang quà đến nhà, ăn nói rất lễ phép ngọt ngào, cuối cùng lấy lý do điểm thanh niên trí thức không đủ chỗ ở để ở lại nhà cô một thời gian.

Sau này là do cô và Kỷ Du Ninh có mâu thuẫn, bà ngoại mới đuổi cô ta về lại điểm thanh niên trí thức.

Bây giờ bà ngoại lại bảo mình giữ khoảng cách với Kỷ Du Ninh!

Tốt quá rồi!

Vậy thì chắc chắn bà ngoại sẽ không để Kỷ Du Ninh ở lại nhà nữa.

“Kiều Kiều, con có đói không, bà ngoại đi nấu đồ ngon cho con.” Bà ngoại Lâm cười hiền từ, xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Trưa nay ăn cơm trắng được không ạ? Con muốn ăn trứng xào.” Lôi Kiều Kiều làm nũng với bà ngoại.

Thực ra trong nhà không còn nhiều gạo ngon nữa, nhưng trong mơ, ngày hôm sau khi Kỷ Du Ninh đến nhà, mợ cả lại đem hết gạo ra nấu, xới cho Kỷ Du Ninh một bát cơm trắng đầy ụ, còn cô chỉ có nửa bát nhỏ, lúc đó trong lòng cô đã cực kỳ khó chịu.

Cô cảm thấy mợ cả chính là muốn nịnh bợ Kỷ Du Ninh, cho rằng cô ta từ thành phố đến, trên người có tiền có tem phiếu.

Bà ngoại Lâm cười gật đầu: “Được, vậy ăn cơm trắng.”

Gạo ngon trong nhà, bà trước nay đều để dành cho Kiều Kiều ăn.

Sau khi bà ngoại vào bếp nấu cơm, Lôi Kiều Kiều xách thùng nước ra giếng sau nhà để múc nước.

Vừa mới kéo nước lên thì thấy Giang Diễm vội vã chạy tới: “Kiều Kiều, Giang Nhất Tiêu dẫn Kỷ Du Ninh đến nhà cậu rồi. Cô ta, cô ta thật sự bằng tuổi cậu, sinh nhật cũng giống nhau.”

Lôi Kiều Kiều cau mày, trong mơ phải đến ngày hôm sau Kỷ Du Ninh mới đến nhà, sao trọng sinh rồi lại nóng lòng đến vậy?

“Kiều Kiều, Giang Nhất Tiêu vừa nãy nhận nhầm cô ta thành cậu rồi. Anh ta với chúng ta cũng xem như lớn lên cùng nhau, sao có thể không nhận ra cậu chứ? Tức chết đi được!” Giang Diễm thật sự không thể tin nổi.

Dù Kỷ Du Ninh kia có giống Kiều Kiều đi nữa thì người quen cũng có thể phân biệt được chứ.

Vừa dứt lời, cô ấy bỗng nhìn chằm chằm vào mặt Lôi Kiều Kiều.

Trước đây chắc chắn là không có sự so sánh, cô ấy và Kiều Kiều quá thân nên không nhìn kỹ, bây giờ cô ấy thấy Kiều Kiều xinh hơn Kỷ Du Ninh kia nhiều, nhất là đôi mắt này, trong veo như nước suối, lại còn lấp lánh, đẹp vô cùng!

6

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.