TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Anh Ấy Thật Sự Quá Chủ Động (2)

Nhưng nhìn Giang Nhất Tiêu đang tiến lại gần, cô vẫn không nhịn được mà nghiêng người đi: “Tớ đi cùng Giang Diễm, không cần cậu đèo về đâu.”

Nói rồi, cô cũng không xếp hàng mua thịt nữa, đi thẳng đến quầy bán đồ kim khí, mua một con dao phay, một cái kéo, chuẩn bị lát nữa tìm chỗ nào đó lén chia mười cân thịt ra.

Sau đó cô lại đến chỗ bán thực phẩm phụ, cân một cân bánh bông lan trứng.

Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, tai thính nghe được hai nhân viên bán hàng ở quầy bên cạnh đang nói chuyện riêng, nói là vừa có một lô vải lỗi về.

Mắt Lôi Kiều Kiều sáng lên, lập tức lấy từ trong túi ra một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thố, chia cho mỗi người bốn viên: “Hai chị ơi, loại vải hai chị vừa nói, có thể chia cho em một ít được không ạ? Em muốn may cho bà ngoại em một bộ quần áo.”

Hai người thấy kẹo sữa Đại Bạch Thố được nhét vào tay, nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn đồng ý bán cho Lôi Kiều Kiều mười thước vải lỗi.

Mua được vải, Lôi Kiều Kiều vui mừng khôn xiết.

Nhìn lại tem phiếu lương thực Cố Húc Niên đưa cho, không ngờ có một tờ là tem phiếu toàn quốc năm cân, một tờ tem phiếu hai lạng, vừa nhìn đã biết một tờ là để cho cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn, một tờ để mua lương thực.

Món quà quý giá như vậy, khiến cô không dám dùng!

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn dùng tem phiếu, mua năm cân gạo.

Vì lúc đi chỉ mang theo một cái túi vải, để che giấu, cô bèn chạy đi mua một cái gùi, bỏ đồ vào rồi chạy ra ngoài, tìm một nơi hẻo lánh, cắt khoảng hai cân thịt lợn trong không gian ra bỏ vào gùi, phần còn lại lại cất về không gian.

Đợi cô làm xong xuôi rồi chạy về lại phía hợp tác xã mua bán, Giang Diễm đã tìm cô ba vòng rồi.

“Kiều Kiều, cậu đi đâu thế, tớ tìm cậu khắp nơi không thấy.” Giang Diễm khó khăn lắm mới thấy được Lôi Kiều Kiều, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lôi Kiều Kiều lập tức kéo cô ấy ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm: “Vừa rồi gặp người ta có vải lỗi, tớ năn nỉ một chút cũng mua được mười thước, chưa kịp nói với cậu.”

Mắt Giang Diễm sáng lên: “Vận may của cậu tốt thật đấy!”

Lôi Kiều Kiều cười nháy mắt: “Vải vừa đủ may cho bà ngoại tớ một bộ quần áo. Tớ còn mua được hơn hai cân thịt, chia cho cậu nửa cân có muốn không?”

Giang Diễm lập tức vui vẻ: “Muốn! Tem phiếu thịt tháng sau tớ đưa cậu, tiền lát nữa đưa cậu.”

Vì đã mua đủ đồ, hai người thấy cũng không còn sớm, bèn ngồi xe bò của thôn về.

Lúc về đến nhà, bà ngoại Lâm đang nói chuyện với Lý Xuân Hoa, thấy Lôi Kiều Kiều về, còn đeo một cái gùi, liền đỡ lấy cái gùi giúp cô.

“Con nhặt được tiền à?” Bà ngoại Lâm đột nhiên nghiêm mặt nhìn Lôi Kiều Kiều hỏi.

Lôi Kiều Kiều trong lòng giật thót, đột nhiên nhớ ra bà ngoại là một người chính trực không bao giờ lấy của ai một xu, nhặt được đồ nhất định sẽ nộp lên trên, cô vội vàng giải thích.

“Không phải đâu ạ, con không nhặt được tiền. Chỉ là con thấy mình tiết kiệm được khá nhiều tiền tiêu vặt, muốn mua chút đồ cho nhà mình, lại sợ bà xót, còn sợ mợ cả không cho con ra ngoài, nên con mới nói bừa vậy thôi ạ.”

Lý Xuân Hoa ngớ người: “Con không nhặt được tiền à?”

Không nhặt được tiền mà còn cho bà ấy một đồng? Đứa nhỏ này cũng thật hiếu thảo!

“Vâng ạ. Không nhặt được đâu. Bà ngoại, hôm nay vận may của con tốt lắm, bà xem con mua được gì này.” Lôi Kiều Kiều vừa nói vừa vội vàng lấy thịt và vải lỗi trong gùi ra.

Bà ngoại Lâm ngẩn người: “Con lấy đâu ra tem phiếu thịt?”

“Là đổi với đồng đội của anh Giang Cố ạ, anh ấy nói đồng đội của anh ấy có quan hệ, có thể đổi được rất nhiều tem phiếu, con còn nhờ anh ấy mang về hộ một cái phích nước, chỉ tốn thêm năm hào thôi ạ.”

Lôi Kiều Kiều đang giải thích thì Lý Xuân Hoa đã lấy túi gạo và bánh bông lan trứng từ trong gùi của cô ra.

6

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.