0 chữ
Chương 11
Chương 11: Anh Ấy Thật Sự Quá Chủ Động (1)
Vì chuyến xe bò lên thị trấn đã đi mất, nên Lôi Kiều Kiều và Giang Diễm đành đi bộ.
Giữa đường, Lôi Kiều Kiều và Giang Diễm đang nói chuyện thì cô đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống, báo rằng cô lại nhận được một điểm yêu thích nữa.
Cô sững người tại chỗ, theo bản năng nhìn lại phía sau.
Vừa hay, cô trông thấy Cố Húc Niên đang đạp xe tới.
Ồ, phía sau Cố Húc Niên còn có Giang Cố, cũng đang đạp xe!
“Bọn anh cũng vừa hay lên thị trấn, có muốn bọn anh đèo các em đi không?” Cố Húc Niên dừng xe bên cạnh cô, lặng lẽ ngắm cô gái nhỏ tối qua đã đi vào giấc mơ của anh.
Lôi Kiều Kiều thực ra có chút đắn đo, nhưng Giang Cố lại đột nhiên nói một câu: “Giang Diễm, lên xe!”
Nhà Giang Diễm và Giang Cố thực ra là họ hàng, nên anh ấy vừa gọi là cô ấy lên xe ngay.
Lôi Kiều Kiều đành phải ngồi lên xe đạp của Cố Húc Niên.
Ngồi ở yên sau xe đạp, cô thực ra có chút căng thẳng, nhưng Cố Húc Niên lại vô cùng phấn chấn.
Khi hai chiếc xe đạp đi song song, Giang Cố cười hỏi một câu: “Vết thương ở chân của Kiều Kiều đỡ hơn rồi chứ?”
Lôi Kiều Kiều vội gật đầu: “Đỡ nhiều rồi ạ. Cảm ơn anh Giang Cố đã mang thuốc đến cho em.”
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh Cố ạ!”
Giang Cố nén cười, giọng có chút trêu chọc nói: “Cậu ấy có phải anh trai em đâu mà gọi là anh. Cứ gọi thẳng tên Cố Húc Niên là được. Tên này được nghỉ phép mười ngày, hết phép lại phải về đơn vị. Quan hệ của cậu ấy rộng lắm, em mà cần tem phiếu gì cứ nói với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn lo được cho em.”
Mặt Lôi Kiều Kiều “xoạt” một cái đỏ bừng, nhưng suy nghĩ một lát, cô vẫn nói: “Em muốn mua cho nhà một cái phích nước, cái này cũng có tem phiếu được ạ?”
“Lát nữa anh còn phải lên thành phố một chuyến, anh mang về cho em.” Cố Húc Niên lập tức đáp lời.
“Cảm ơn anh Giang Cố ạ!” Lôi Kiều Kiều cảm ơn một cách khô khan.
Rõ ràng việc là do Cố Húc Niên nhận, nhưng Lôi Kiều Kiều lại cảm ơn mình, Giang Cố vui không kiềm được.
Anh ấy cảm thấy cô nhóc Lôi Kiều Kiều này lớn lên còn đáng yêu hơn cả lúc nhỏ.
Lôi Kiều Kiều đột nhiên lại nhận được một điểm yêu thích: “…”
Nhìn lại tiến độ điểm yêu thích mà hệ thống thông báo đã được 9/10 người, cô lại càng vui hơn.
Thôi được rồi! Cô cảm thấy mình cũng khá được yêu thích đấy chứ, hoàn toàn không phải là nữ phụ độc ác gì cả.
Dù sao thì cô thấy mình không hề độc ác, cô lương thiện lắm mà!
Đến thị trấn, Cố Húc Niên để Lôi Kiều Kiều xuống rồi cùng Giang Cố rời đi.
Lúc đi, Cố Húc Niên còn rất kín đáo nhét vào lòng bàn tay Lôi Kiều Kiều hai tờ tem phiếu lương thực.
Lôi Kiều Kiều: “…”
Cố Húc Niên thật sự quá chủ động!
“Kiều Kiều, chúng ta mua thịt trước hay đến hợp tác xã mua bán mua đồ khác?” Giang Diễm hỏi.
“Người mua thịt đông hơn, tớ đi xếp hàng trước, cậu đi mua nước tương, lát nữa cậu qua tìm tớ.” Lôi Kiều Kiều định cùng Giang Diễm chia nhau ra hành động.
“Được.” Giang Diễm gật đầu, đi mua nước tương trước.
Bên này Lôi Kiều Kiều vừa mới xếp hàng thì nghe có người gọi mình.
“Lôi Kiều Kiều, cậu cũng lên thị trấn à!”
Lôi Kiều Kiều quay đầu lại, thấy là Giang Nhất Tiêu, cô cau mày, “ừ” một tiếng rồi quay đi không thèm để ý đến anh ta nữa.
Nhưng Giang Nhất Tiêu thấy Lôi Kiều Kiều lại rất vui mừng, một đêm không gặp, anh ta cảm thấy Lôi Kiều Kiều còn xinh đẹp hơn.
“Lôi Kiều Kiều, tớ có đạp xe đến, lát nữa tớ ở ngoài đợi cậu, đèo cậu về.”
Lôi Kiều Kiều vừa định mở miệng thì nghe thấy âm báo của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn một, phần thưởng nhiệm vụ đã được chuyển.]
Lôi Kiều Kiều liếc nhìn mười cân thịt lợn đang nằm yên trong không gian, trong lòng vô cùng vui sướиɠ.
Giữa đường, Lôi Kiều Kiều và Giang Diễm đang nói chuyện thì cô đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống, báo rằng cô lại nhận được một điểm yêu thích nữa.
Cô sững người tại chỗ, theo bản năng nhìn lại phía sau.
Vừa hay, cô trông thấy Cố Húc Niên đang đạp xe tới.
Ồ, phía sau Cố Húc Niên còn có Giang Cố, cũng đang đạp xe!
“Bọn anh cũng vừa hay lên thị trấn, có muốn bọn anh đèo các em đi không?” Cố Húc Niên dừng xe bên cạnh cô, lặng lẽ ngắm cô gái nhỏ tối qua đã đi vào giấc mơ của anh.
Lôi Kiều Kiều thực ra có chút đắn đo, nhưng Giang Cố lại đột nhiên nói một câu: “Giang Diễm, lên xe!”
Nhà Giang Diễm và Giang Cố thực ra là họ hàng, nên anh ấy vừa gọi là cô ấy lên xe ngay.
Ngồi ở yên sau xe đạp, cô thực ra có chút căng thẳng, nhưng Cố Húc Niên lại vô cùng phấn chấn.
Khi hai chiếc xe đạp đi song song, Giang Cố cười hỏi một câu: “Vết thương ở chân của Kiều Kiều đỡ hơn rồi chứ?”
Lôi Kiều Kiều vội gật đầu: “Đỡ nhiều rồi ạ. Cảm ơn anh Giang Cố đã mang thuốc đến cho em.”
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh Cố ạ!”
Giang Cố nén cười, giọng có chút trêu chọc nói: “Cậu ấy có phải anh trai em đâu mà gọi là anh. Cứ gọi thẳng tên Cố Húc Niên là được. Tên này được nghỉ phép mười ngày, hết phép lại phải về đơn vị. Quan hệ của cậu ấy rộng lắm, em mà cần tem phiếu gì cứ nói với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn lo được cho em.”
Mặt Lôi Kiều Kiều “xoạt” một cái đỏ bừng, nhưng suy nghĩ một lát, cô vẫn nói: “Em muốn mua cho nhà một cái phích nước, cái này cũng có tem phiếu được ạ?”
“Cảm ơn anh Giang Cố ạ!” Lôi Kiều Kiều cảm ơn một cách khô khan.
Rõ ràng việc là do Cố Húc Niên nhận, nhưng Lôi Kiều Kiều lại cảm ơn mình, Giang Cố vui không kiềm được.
Anh ấy cảm thấy cô nhóc Lôi Kiều Kiều này lớn lên còn đáng yêu hơn cả lúc nhỏ.
Lôi Kiều Kiều đột nhiên lại nhận được một điểm yêu thích: “…”
Nhìn lại tiến độ điểm yêu thích mà hệ thống thông báo đã được 9/10 người, cô lại càng vui hơn.
Thôi được rồi! Cô cảm thấy mình cũng khá được yêu thích đấy chứ, hoàn toàn không phải là nữ phụ độc ác gì cả.
Dù sao thì cô thấy mình không hề độc ác, cô lương thiện lắm mà!
Đến thị trấn, Cố Húc Niên để Lôi Kiều Kiều xuống rồi cùng Giang Cố rời đi.
Lôi Kiều Kiều: “…”
Cố Húc Niên thật sự quá chủ động!
“Kiều Kiều, chúng ta mua thịt trước hay đến hợp tác xã mua bán mua đồ khác?” Giang Diễm hỏi.
“Người mua thịt đông hơn, tớ đi xếp hàng trước, cậu đi mua nước tương, lát nữa cậu qua tìm tớ.” Lôi Kiều Kiều định cùng Giang Diễm chia nhau ra hành động.
“Được.” Giang Diễm gật đầu, đi mua nước tương trước.
Bên này Lôi Kiều Kiều vừa mới xếp hàng thì nghe có người gọi mình.
“Lôi Kiều Kiều, cậu cũng lên thị trấn à!”
Lôi Kiều Kiều quay đầu lại, thấy là Giang Nhất Tiêu, cô cau mày, “ừ” một tiếng rồi quay đi không thèm để ý đến anh ta nữa.
Nhưng Giang Nhất Tiêu thấy Lôi Kiều Kiều lại rất vui mừng, một đêm không gặp, anh ta cảm thấy Lôi Kiều Kiều còn xinh đẹp hơn.
“Lôi Kiều Kiều, tớ có đạp xe đến, lát nữa tớ ở ngoài đợi cậu, đèo cậu về.”
Lôi Kiều Kiều vừa định mở miệng thì nghe thấy âm báo của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn một, phần thưởng nhiệm vụ đã được chuyển.]
Lôi Kiều Kiều liếc nhìn mười cân thịt lợn đang nằm yên trong không gian, trong lòng vô cùng vui sướиɠ.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
