0 chữ
Chương 3
Chương 3
Sau khi chết, hồn cô bay lơ lửng trong không trung, đọc được những lời mắng chửi kỳ lạ:
“Tần Tưởng Tưởng đúng là đồ ngu ngốc!”
“Vừa độc ác vừa ngốc nghếch, còn đáng ghét, cuối cùng cô ta cũng chết rồi.”
“Đáng đời!”
Tỉnh lại, Tần Tưởng Tưởng cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ, nhưng sáng nay, mọi chuyện diễn ra lại y hệt như trong mộng. Nhất là chuyện lúc nãy, thật sự có lãnh đạo thành phố đến kiểm tra.
Trong giấc mơ, vì cãi nhau với mẹ, cô cố tình làm biếng, bị quản lý đứng máy mắng cho một trận, đúng lúc bị lãnh đạo bắt gặp. Mẹ cô bị mất mặt thảm hại, còn cô bị phê bình trước toàn nhà máy.
Mặc dù mẹ cô luôn làm việc chăm chỉ, nhưng vì con gái lười nhác và vô kỷ luật, nên bị bỏ lỡ cơ hội lên làm trợ lý xưởng trưởng.
Và chuyện xui xẻo chưa dừng lại ở đó, tai họa cứ thế ùn ùn kéo đến.
Năm 1971, tức là năm sau, gia đình họ bị tố giác có liên hệ với người thân ở hải ngoại. Sau đó người ta lục ra một chồng thư từ trao đổi với họ hàng bên Đảo Cảng. Mẹ cô đứng ra nhận hết lỗi lầm, bị cách chức cùng cha cô, đưa xuống nông trường lao động cải tạo.
Tần Tưởng Tưởng vì có chồng là sĩ quan, mà người thân bên Đảo Cảng lại là chị em của ông ngoại, tức là bà họ của cô, cho nên bản thân cô không bị liên lụy.
Cha mẹ bị ép rời khỏi Thượng Hải, Tần Tưởng Tưởng phải dắt con trai mới năm tuổi là Lê Thanh Phong rời nhà, theo đơn vị chồng chuyển xuống phương Nam.
Chồng cô là sĩ quan hải quân, tên là Lê Kiếm Tri.
Năm 1965, lúc ấy Tần Tưởng Tưởng mười tám tuổi, được gia đình mai mối cho chàng sĩ quan hai mươi tư tuổi.
Lê Kiếm Tri là người Tân Thành vùng Đông Bắc, xuất thân nông thôn, chỉ còn mẹ góa và ba đứa em nhỏ. Anh là con cả trong nhà, cao một mét tám sáu, dáng người vạm vỡ, gương mặt tuấn tú.
Năm 1964, anh đến Thượng Hải học nâng cao, khả năng rất lớn sẽ được giữ lại làm việc, trở thành “miếng bánh ngon” trong mắt không ít người.
Cha mẹ của Tần Tưởng Tưởng đều là công nhân, một người làm ở nhà máy dệt, một người làm ở nhà máy tiện. Cô có hộ khẩu thành phố Thượng Hải, lại là con một, ngoại hình xinh đẹp. Hai người nhanh chóng cảm mến nhau, chẳng bao lâu đã nộp đơn xin kết hôn. Cô mang thai ngay trong năm sau.
Nhưng không may, đến năm 1966, Lê Kiếm Tri bị điều đến khu phòng thủ biển Thiên Đảo ở Minh Châu. Thời điểm ấy, tình hình biển Hoa Đông rất căng thẳng, đơn vị của anh đóng quân tại một hòn đảo không tên.
Tần Tưởng Tưởng tất nhiên không chịu theo quân đội ra đảo.
Hộ khẩu của cô ở Thượng Hải, nơi đây được xem là thành phố có điều kiện sống tốt nhất cả nước lúc bấy giờ, đầy rẫy các nhà máy lớn nhỏ, có cả cảng biển quốc tế. Thành phố này cũng là một trong những nơi hiếm hoi còn giữ được kênh buôn bán với nước ngoài, được ưu tiên cung cấp thịt heo toàn quốc, thỉnh thoảng còn có thể mua thịt mà không cần phiếu...
“Tần Tưởng Tưởng đúng là đồ ngu ngốc!”
“Vừa độc ác vừa ngốc nghếch, còn đáng ghét, cuối cùng cô ta cũng chết rồi.”
“Đáng đời!”
Tỉnh lại, Tần Tưởng Tưởng cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ, nhưng sáng nay, mọi chuyện diễn ra lại y hệt như trong mộng. Nhất là chuyện lúc nãy, thật sự có lãnh đạo thành phố đến kiểm tra.
Trong giấc mơ, vì cãi nhau với mẹ, cô cố tình làm biếng, bị quản lý đứng máy mắng cho một trận, đúng lúc bị lãnh đạo bắt gặp. Mẹ cô bị mất mặt thảm hại, còn cô bị phê bình trước toàn nhà máy.
Mặc dù mẹ cô luôn làm việc chăm chỉ, nhưng vì con gái lười nhác và vô kỷ luật, nên bị bỏ lỡ cơ hội lên làm trợ lý xưởng trưởng.
Và chuyện xui xẻo chưa dừng lại ở đó, tai họa cứ thế ùn ùn kéo đến.
Tần Tưởng Tưởng vì có chồng là sĩ quan, mà người thân bên Đảo Cảng lại là chị em của ông ngoại, tức là bà họ của cô, cho nên bản thân cô không bị liên lụy.
Cha mẹ bị ép rời khỏi Thượng Hải, Tần Tưởng Tưởng phải dắt con trai mới năm tuổi là Lê Thanh Phong rời nhà, theo đơn vị chồng chuyển xuống phương Nam.
Chồng cô là sĩ quan hải quân, tên là Lê Kiếm Tri.
Năm 1965, lúc ấy Tần Tưởng Tưởng mười tám tuổi, được gia đình mai mối cho chàng sĩ quan hai mươi tư tuổi.
Lê Kiếm Tri là người Tân Thành vùng Đông Bắc, xuất thân nông thôn, chỉ còn mẹ góa và ba đứa em nhỏ. Anh là con cả trong nhà, cao một mét tám sáu, dáng người vạm vỡ, gương mặt tuấn tú.
Cha mẹ của Tần Tưởng Tưởng đều là công nhân, một người làm ở nhà máy dệt, một người làm ở nhà máy tiện. Cô có hộ khẩu thành phố Thượng Hải, lại là con một, ngoại hình xinh đẹp. Hai người nhanh chóng cảm mến nhau, chẳng bao lâu đã nộp đơn xin kết hôn. Cô mang thai ngay trong năm sau.
Nhưng không may, đến năm 1966, Lê Kiếm Tri bị điều đến khu phòng thủ biển Thiên Đảo ở Minh Châu. Thời điểm ấy, tình hình biển Hoa Đông rất căng thẳng, đơn vị của anh đóng quân tại một hòn đảo không tên.
Tần Tưởng Tưởng tất nhiên không chịu theo quân đội ra đảo.
Hộ khẩu của cô ở Thượng Hải, nơi đây được xem là thành phố có điều kiện sống tốt nhất cả nước lúc bấy giờ, đầy rẫy các nhà máy lớn nhỏ, có cả cảng biển quốc tế. Thành phố này cũng là một trong những nơi hiếm hoi còn giữ được kênh buôn bán với nước ngoài, được ưu tiên cung cấp thịt heo toàn quốc, thỉnh thoảng còn có thể mua thịt mà không cần phiếu...
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
