0 chữ
Chương 2
Chương 2
Mọi người trông thấy cô đều tỏ ra kinh ngạc. Cô gái này chẳng giống công nhân phân xưởng chút nào, mà cứ như tiểu thư khuê các thời xưa.
Vừa thấy mặt, lãnh đạo thành phố đã nhận ngay ra là con gái bí thư Chu, liền rối rít khen ngợi: gương mặt thì phúc hậu, tươi tắn như mẫu đơn trên gấm đỏ, lại còn “quốc sắc thiên hương, hoa khai phú quý”, nói chung là nhìn đâu cũng thấy vừa mắt.
Ông ấy nói với xưởng trưởng:
“Nuôi được cô con gái tốt như thế, sau này nhất định là trụ cột của nhà máy các anh.”
“Gái tài không thua trai.”
“Mỗi thế hệ đều có truyền nhân.”
Nghe lời khen có phần cường điệu của lãnh đạo, người trong nhà máy chỉ cười gượng phụ họa, nhưng trong lòng ai cũng thầm châm chọc.
Hôm nay là đợt kiểm tra bất ngờ, chẳng ai được báo trước hay có thời gian chuẩn bị. Thế mà Tần Tưởng Tưởng bỗng dưng lại tỏ ra chăm chỉ ngoan ngoãn.
Trong xưởng, ai cũng biết rõ cô gái này vốn xinh đẹp, dễ mến, chỉ có điều tính cách khiến người ta phải nhăn mặt. Chính là kiểu tiểu thư quen được nuông chiều, hay mè nheo, bị mẹ ép đi làm công nhân dệt.
Mới mấy hôm trước cô còn đòi đổi việc.
Bình thường cô vốn lười biếng, chẳng mấy khi tích cực, khác hẳn với người mẹ từng đoạt danh hiệu lao động tiên tiến thời trẻ.
Mọi ngày chỉ cần cô không trốn việc, quậy phá đã là may, hôm nay lại đột nhiên trở thành tấm gương lao động mẫu mực.
Thật sự là thay đổi rồi sao?
Sau khi lãnh đạo thành phố rời đi, ban lãnh đạo nhà máy công khai biểu dương Tần Tưởng Tưởng, còn khen bí thư Chu dạy con giỏi.
Vốn là người nghiêm khắc, ít khi cười, hôm nay bà Chu lại hiếm hoi nở nụ cười trước đám đông, khiến mọi người chợt nhận ra bà ấy thật ra rất đẹp, nhan sắc của mẹ con đúng là cùng một khuôn đúc ra.
Kết thúc ca làm, nữ công nhân trẻ xinh đẹp bước ra khỏi phân xưởng, từ xa đã thấy một người phụ nữ trung niên đang đợi mình dưới mái hiên. Cô lập tức cúi đầu nhìn mũi chân, không dám ngẩng lên.
Tần Tưởng Tưởng vốn nổi tiếng đanh đá, cãi nhau chẳng ngán ai, thế mà cứ gặp mẹ là y như chuột gặp mèo, mặt mày tái mét, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
Mẹ cô tên là Chu Ngạo Đông, từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc với con, luôn mắng cô ngu như lừa. Chỉ cần cô làm sai là sẽ bị đánh mắng, không được làm cái này, cũng chẳng được làm cái kia. Tần Tưởng Tưởng vừa sợ mẹ, vừa oán trách bà trong lòng.
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng bà nội, bố, những người lớn trong nhà đều thương mình, chỉ có mẹ là đối xử tệ nhất.
Thế nhưng đêm qua, cô mơ một giấc mơ rất dài. Chính trong giấc mơ ấy, cô mới nhận ra người luôn đối xử tốt với mình nhất trên đời, không ai khác ngoài mẹ.
Giấc mơ ấy chân thực đến đáng sợ. Trong mơ, Chu Ngạo Đông chết, sau đó chính cô cũng mất mạng.
Rồi cô bỗng nhận ra, mình là… nữ phụ tác oai tác quái trong một cuốn tiểu thuyết.
Vừa thấy mặt, lãnh đạo thành phố đã nhận ngay ra là con gái bí thư Chu, liền rối rít khen ngợi: gương mặt thì phúc hậu, tươi tắn như mẫu đơn trên gấm đỏ, lại còn “quốc sắc thiên hương, hoa khai phú quý”, nói chung là nhìn đâu cũng thấy vừa mắt.
Ông ấy nói với xưởng trưởng:
“Nuôi được cô con gái tốt như thế, sau này nhất định là trụ cột của nhà máy các anh.”
“Gái tài không thua trai.”
“Mỗi thế hệ đều có truyền nhân.”
Nghe lời khen có phần cường điệu của lãnh đạo, người trong nhà máy chỉ cười gượng phụ họa, nhưng trong lòng ai cũng thầm châm chọc.
Hôm nay là đợt kiểm tra bất ngờ, chẳng ai được báo trước hay có thời gian chuẩn bị. Thế mà Tần Tưởng Tưởng bỗng dưng lại tỏ ra chăm chỉ ngoan ngoãn.
Mới mấy hôm trước cô còn đòi đổi việc.
Bình thường cô vốn lười biếng, chẳng mấy khi tích cực, khác hẳn với người mẹ từng đoạt danh hiệu lao động tiên tiến thời trẻ.
Mọi ngày chỉ cần cô không trốn việc, quậy phá đã là may, hôm nay lại đột nhiên trở thành tấm gương lao động mẫu mực.
Thật sự là thay đổi rồi sao?
Sau khi lãnh đạo thành phố rời đi, ban lãnh đạo nhà máy công khai biểu dương Tần Tưởng Tưởng, còn khen bí thư Chu dạy con giỏi.
Vốn là người nghiêm khắc, ít khi cười, hôm nay bà Chu lại hiếm hoi nở nụ cười trước đám đông, khiến mọi người chợt nhận ra bà ấy thật ra rất đẹp, nhan sắc của mẹ con đúng là cùng một khuôn đúc ra.
Tần Tưởng Tưởng vốn nổi tiếng đanh đá, cãi nhau chẳng ngán ai, thế mà cứ gặp mẹ là y như chuột gặp mèo, mặt mày tái mét, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
Mẹ cô tên là Chu Ngạo Đông, từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc với con, luôn mắng cô ngu như lừa. Chỉ cần cô làm sai là sẽ bị đánh mắng, không được làm cái này, cũng chẳng được làm cái kia. Tần Tưởng Tưởng vừa sợ mẹ, vừa oán trách bà trong lòng.
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng bà nội, bố, những người lớn trong nhà đều thương mình, chỉ có mẹ là đối xử tệ nhất.
Thế nhưng đêm qua, cô mơ một giấc mơ rất dài. Chính trong giấc mơ ấy, cô mới nhận ra người luôn đối xử tốt với mình nhất trên đời, không ai khác ngoài mẹ.
Rồi cô bỗng nhận ra, mình là… nữ phụ tác oai tác quái trong một cuốn tiểu thuyết.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
