TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Sau đó “xì” một tiếng, khoanh tay quay mặt đi.

Cậu ấy mới không thèm để người đàn bà xấu xa đó hôn.

Đàn ông con trai mà để phụ nữ hôn thì ra thể thống gì nữa chứ!

Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa ra khỏi cửa đã đυ.ng phải gương mặt vặn vẹo của Khâu Mai và mẹ chồng đang đứng gần đó với sắc mặt không mấy tốt lành.

“Đỗ Nguyệt Nhiêu, tao chưa từng thấy ai mất nết như mày! Đã có hai đứa con rồi còn muốn quyến rũ đàn ông khác! Mày không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Cố chúng tao còn phải giữ mặt mũi!”

Khâu Mai là điển hình của kiểu đàn bà chua ngoa ở nông thôn, nói chuyện chưa từng thua ai.

Một miệng đầy phương ngữ cộng với tốc độ nói như súng liên thanh, khí thế ngút trời, đến mức Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng bị choáng ngợp trong chốc lát.

Mẹ chồng không mở miệng giúp Khâu Mai nhưng cũng không ngăn lại, chỉ đứng bên cạnh chau mày.

Mẹ Cố sợ người con trai thứ hai của mình nên cũng ít can thiệp vào chuyện của cô con dâu thứ.

Nhưng lần này, Đỗ Nguyệt Nhiêu gây chuyện lớn thế, khiến nhà họ Cố trở thành trò cười của cả thôn Thanh Nguyên, bà không thể không xen vào.

“Chị dâu, ăn cơm có thể ăn bậy, nói chuyện thì không được nói bậy. Chị dùng con mắt nào nhìn thấy tôi dây dưa không rõ với đàn ông ngoài rồi tới đây vu khống tôi?”

“Bớt giả vờ đi! Cả thôn đều biết rồi, mày bị bắt gặp tại chỗ, còn đập đầu vào tường để che giấu cho gian phu. Mày đúng là giỏi thật!”

Khâu Mai nói chắc như đinh đóng cột.

“Những lời chị nói hoàn toàn là bịa đặt! Tôi chỉ vô tình đập trán vào tường thôi!” Đỗ Nguyệt Nhiêu mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói dối tỉnh bơ.

Cô biết những chuyện mà nguyên chủ từng làm không thể chối cãi nên chỉ còn cách chết cũng không nhận, miễn là không ai có bằng chứng.

Huống hồ cô không phải nguyên chủ, Cố Tứ còn chưa nói gì với cô thì làm gì đến lượt một Khâu Mai dám chỉ tay vào mặt cô mắng?

Khí thế của Đỗ Nguyệt Nhiêu lạnh lùng kiên định, khiến Khâu Mai bị dọa lùi lại mấy bước.

Khâu Mai thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu không dễ bắt nạt thid lập tức đổi hướng, công kích chuyện khác.

“Phì! Mày thân là phụ nữ có tay có chân, vậy mà chưa từng đi làm lấy một ngày, trong thôn này chẳng có ai mặt dày như mày cả!”

Khâu Mai là kiểu người dù không có lý cũng phải cãi cho bằng được, huống hồ chuyện lần này cô ta còn cho là mình có lý, giọng hét lớn đến mức muốn thổi bay cả nóc nhà.

“Chị nói ai không biết xấu hổ?” Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Nghe thấy giọng của Cố Tứ, khí thế của Khâu Mai lập tức rớt xuống quá nửa.

Phải biết rằng, từ hồi mười mấy tuổi, Cố Tứ đã dám một mình lên núi sau để bắt lợn rừng, trên người mang sát khí đến mức Diêm Vương còn phải né. Trong thôn không ai là không sợ anh.

“Chú Hai, tôi không có ý đó...” Khâu Mai cười gượng, hai chân run lên bần bật, hoàn toàn mất hết khí thế vừa rồi, mở miệng lắp bắp giải thích.

“Không biết nói thì im miệng lại.”

Giọng nói của Cố Tứ không lớn nhưng đủ khiến tim Khâu Mai như muốn nhảy ra ngoài, cô ta nuốt nước bọt rồi cười gượng.

Mẹ Cố thấy bầu không khí căng thẳng thì lên tiếng hòa giải, giọng điệu nhàn nhạt: “Thôi được rồi, con dâu thứ, mẹ về đây là để khuyên con, con cái cũng lớn thế này rồi, sau này bớt cãi cọ với thằng Hai đi, vợ chồng cùng nhau sống yên ổn mới là quan trọng. Chuyện trước kia mẹ nhắm một mắt mở một mắt nhưng nếu còn chuyện gì nữa thì mẹ tuyệt đối không tha đâu.”

Trong tư tưởng của người già, không có cái gọi là ly hôn, nhất là khi Đỗ Nguyệt Nhiêu là mẹ ruột của hai đứa nhỏ.

Dù lần này gây ra chuyện lớn, mẹ Cố cũng không nghĩ đến chuyện để vợ chồng họ ly dị, thân thể bà không tốt, dù tức giận cũng chỉ định tới răn dạy đôi chút.

Đỗ Nguyệt Nhiêu đối diện với lời răn dạy ấy không khỏi thấy xẩu hổ thay nguyên chủ: “Con biết rồi mẹ, sau này sẽ không có lần sau nữa.”

Mẹ Cố nhìn thấy cô cúi đầu ngoan ngoãn như thế, chỉ thấy như gặp ma.

“Thôi, không còn sớm nữa, về nhà nấu cơm đi, mấy người đàn ông cũng sắp tan làm rồi.”

Mẹ Cố đã mở lời, Khâu Mai dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ đành đi theo bà, trước khi đi còn không quên ác độc trừng Đỗ Nguyệt Nhiêu một cái.

Trong sân chỉ còn lại hai người Đỗ Nguyệt Nhiêu và Cố Tứ.

“Anh về rồi.”

Cố Tứ tay trái cầm dụng cụ lao động, tay phải xách theo một con gà rừng.

Đỗ Nguyệt Nhiêu biết anh làm việc rất nhanh, thường về sớm hơn người khác, con gà này chắc vừa mới bắt được từ trên núi.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.