0 chữ
Chương 8
Chương 8
Đồ đạc phủ đầy bụi, vài món nội thất ít ỏi thì xiêu vẹo, quần áo người lớn lẫn trẻ con vứt lộn xộn khắp nơi.
Đỗ Nguyệt Nhiêu lại sạch sẽ và hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Khi cô vào phòng ru con ngủ lúc nãy đã ngứa ngáy tay chân, giờ thì không nhịn nổi nữa.
Cô lấy ra các loại giẻ lau, nước lau sàn, nước rửa đa năng từ trong không gian và bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà.
Còn đống quần áo bẩn chất như núi?
Đỗ Nguyệt Nhiêu thẳng tay ném hết vào máy giặt sấy tích hợp trong không gian, giặt, vắt, sấy khô tất cả trong một. Khi lấy ra thì đồ đã sạch bong thơm ngát, chỉ cần xếp lại là xong.
Cả buổi chiều cứ thế trôi qua, đến khi mặt trời sắp lặn, nhà cửa đã sạch bóng như mới.
Đỗ Nguyệt Nhiêu mới sực nhớ đến hai đứa bé.
Khi cô quay vào phòng thì thấy chúng vẫn đang ngủ say sưa trên giường đất.
Cô nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngủ ngon lành, lòng bỗng ngập tràn mật ngọt, bao mệt mỏi đều tan biến.
Cô có chút không nỡ gọi hai đứa dậy nhưng nếu để ngủ quá lâu thì tối sẽ khó ngủ tiếp.
Đỗ Nguyệt Nhiêu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng lay: “Tiểu Minh, Tiểu Hàn, dậy thôi nào.”
Cả hai đứa trẻ, Cố Ánh Minh và Cố Ánh Hàn,vừa mở mắt còn ngơ ngác, chưa kịp nhận ra người phụ nữ dịu dàng trước mặt là ai.
Cố Ánh Minh vẫn chưa tỉnh hẳn, tựa đầu trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu, cái đầu nhỏ lắc lư như gà mổ thóc, dường như giây tiếp theo sẽ ngủ thϊếp đi.
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhẹ nhàng véo mũi thằng bé một cái.
“Lợn lười, muốn ngủ thì đợi đến tối ngủ tiếp.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn hai đứa trẻ lười biếng không chịu tỉnh dậy thì lấy ra một chiếc khăn lụa thật, nhúng nước rồi dịu dàng lau mặt cho hai đứa nhỏ.
Sau khi được lau mặt, Cố Ánh Minh tỉnh táo lên không ít.
Lúc này mới chậm rãi nhận ra người đang ôm mình chính là người phụ nữ xấu xa hay đánh mình. Thằng bé giật mình, lăn một vòng ra khỏi lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu rồi bò ra xa.
Thằng bé trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, đầy cảnh giác.
Thằng bé nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng nhẹ nhàng chăm sóc anh trai mình, sự đề phòng trong mắt thằng bé dần tan biến, thay vào đó là sự hoang mang.
Đây là lần đầu tiên thăngd bé được mẹ ôm vào lòng. Cậu ấy hồi tưởng lại cái ôm ban nãy...
Khác với vòng tay rắn chắc của cha, vòng tay của mẹ mềm mại và thơm ngát.
Đỗ Nguyệt Nhiêu đang tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên con.
Cửa lớn bị đẩy tung, âm thanh vang rền.
Một giọng nói chua chát, gay gắt vang lên, là giọng của con dâu cả nhà họ Cố, Khâu Mai.
“Đỗ Nguyệt Nhiêu, con đĩ thối tha kia, mày ra đây! Hôm nay mày khiến nhà họ Cố chúng tao mất mặt đến tận nhà ngoại luôn rồi đấy!”
Còn chưa đến giờ tan làm, mẹ Cố và Khâu Mai đã có thể quay về lúc này là vì buổi trưa đã làm hết việc, tranh thủ lúc mọi người còn chưa tan làm mà về nhà.
Làm vậy là để tránh đυ.ng mặt người trong thôn.
Hai đứa trẻ bị tiếng hét dọa tỉnh hẳn, ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhiêu lập tức lạnh lẽo.
Mẹ Cố tuy không thích Đỗ Nguyệt Nhiêu nhưng ít ra cũng không ngược đãi hai đứa trẻ.
Khâu Mai thì khác, dựa vào việc hai đứa trẻ còn nhỏ chưa biết gì mà mẹ ruột chúng là nguyên chủ lại không quan tâm.
Cô ta thường xuyên lợi dụng lúc nhà họ Cố không ai ở nhà, dẫn con trai lớn đến bắt nạt Tiểu Minh và Tiểu Hàn.
Cho nên, mỗi khi nghe thấy giọng của Khâu Mai, hai đứa trẻ đều theo phản xạ rụt người lại.
Trái tim Đỗ Nguyệt Nhiêu thắt lại khi thấy cảnh ấy.
“Tiểu Hàn, con dẫn Tiểu Minh ngoan ngoãn ở trong phòng. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu biết Tiểu Hàn hiểu hết mọi chuyện trong lòng, chỉ là không muốn mở miệng nói, bình thường cũng không thích tiếp xúc với ai.
Cô dặn dò xong, cũng không mong Tiểu Hàn sẽ đáp lại.
Không ngờ giây tiếp theo, Tiểu Hàn lại khẽ gật đầu với cô.
Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu không kìm được niềm vui, sợ dọa đến thằng bé, cô khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Ý thức được hai đứa trẻ giờ đã tỉnh táo, Đỗ Nguyệt Nhiêu gần như bỏ chạy ra ngoài.
Cô không muốn thấy biểu cảm chán ghét hay bài xích trên mặt Tiểu Hàn.
Nhưng cô không biết rằng sau khi cô rời đi, Cố Ánh Hàn lại tò mò sờ lên trán, nơi còn vương chút ấm áp.
Cậu đoán đúng rồi, làm con ngoan sẽ được mẹ hôn.
Mẹ thật dịu dàng.
Khác hoàn toàn với mẹ trước kia, cứ như đang mơ vậy.
Cố Ánh Minh thấy cảnh đó thì ngẩn người một chút.
Đỗ Nguyệt Nhiêu lại sạch sẽ và hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Khi cô vào phòng ru con ngủ lúc nãy đã ngứa ngáy tay chân, giờ thì không nhịn nổi nữa.
Cô lấy ra các loại giẻ lau, nước lau sàn, nước rửa đa năng từ trong không gian và bắt đầu dọn dẹp toàn bộ căn nhà.
Còn đống quần áo bẩn chất như núi?
Đỗ Nguyệt Nhiêu thẳng tay ném hết vào máy giặt sấy tích hợp trong không gian, giặt, vắt, sấy khô tất cả trong một. Khi lấy ra thì đồ đã sạch bong thơm ngát, chỉ cần xếp lại là xong.
Cả buổi chiều cứ thế trôi qua, đến khi mặt trời sắp lặn, nhà cửa đã sạch bóng như mới.
Đỗ Nguyệt Nhiêu mới sực nhớ đến hai đứa bé.
Khi cô quay vào phòng thì thấy chúng vẫn đang ngủ say sưa trên giường đất.
Cô có chút không nỡ gọi hai đứa dậy nhưng nếu để ngủ quá lâu thì tối sẽ khó ngủ tiếp.
Đỗ Nguyệt Nhiêu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng lay: “Tiểu Minh, Tiểu Hàn, dậy thôi nào.”
Cả hai đứa trẻ, Cố Ánh Minh và Cố Ánh Hàn,vừa mở mắt còn ngơ ngác, chưa kịp nhận ra người phụ nữ dịu dàng trước mặt là ai.
Cố Ánh Minh vẫn chưa tỉnh hẳn, tựa đầu trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu, cái đầu nhỏ lắc lư như gà mổ thóc, dường như giây tiếp theo sẽ ngủ thϊếp đi.
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhẹ nhàng véo mũi thằng bé một cái.
“Lợn lười, muốn ngủ thì đợi đến tối ngủ tiếp.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn hai đứa trẻ lười biếng không chịu tỉnh dậy thì lấy ra một chiếc khăn lụa thật, nhúng nước rồi dịu dàng lau mặt cho hai đứa nhỏ.
Lúc này mới chậm rãi nhận ra người đang ôm mình chính là người phụ nữ xấu xa hay đánh mình. Thằng bé giật mình, lăn một vòng ra khỏi lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu rồi bò ra xa.
Thằng bé trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, đầy cảnh giác.
Thằng bé nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng nhẹ nhàng chăm sóc anh trai mình, sự đề phòng trong mắt thằng bé dần tan biến, thay vào đó là sự hoang mang.
Đây là lần đầu tiên thăngd bé được mẹ ôm vào lòng. Cậu ấy hồi tưởng lại cái ôm ban nãy...
Khác với vòng tay rắn chắc của cha, vòng tay của mẹ mềm mại và thơm ngát.
Đỗ Nguyệt Nhiêu đang tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên con.
Cửa lớn bị đẩy tung, âm thanh vang rền.
Một giọng nói chua chát, gay gắt vang lên, là giọng của con dâu cả nhà họ Cố, Khâu Mai.
Còn chưa đến giờ tan làm, mẹ Cố và Khâu Mai đã có thể quay về lúc này là vì buổi trưa đã làm hết việc, tranh thủ lúc mọi người còn chưa tan làm mà về nhà.
Làm vậy là để tránh đυ.ng mặt người trong thôn.
Hai đứa trẻ bị tiếng hét dọa tỉnh hẳn, ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhiêu lập tức lạnh lẽo.
Mẹ Cố tuy không thích Đỗ Nguyệt Nhiêu nhưng ít ra cũng không ngược đãi hai đứa trẻ.
Khâu Mai thì khác, dựa vào việc hai đứa trẻ còn nhỏ chưa biết gì mà mẹ ruột chúng là nguyên chủ lại không quan tâm.
Cô ta thường xuyên lợi dụng lúc nhà họ Cố không ai ở nhà, dẫn con trai lớn đến bắt nạt Tiểu Minh và Tiểu Hàn.
Cho nên, mỗi khi nghe thấy giọng của Khâu Mai, hai đứa trẻ đều theo phản xạ rụt người lại.
Trái tim Đỗ Nguyệt Nhiêu thắt lại khi thấy cảnh ấy.
“Tiểu Hàn, con dẫn Tiểu Minh ngoan ngoãn ở trong phòng. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu biết Tiểu Hàn hiểu hết mọi chuyện trong lòng, chỉ là không muốn mở miệng nói, bình thường cũng không thích tiếp xúc với ai.
Cô dặn dò xong, cũng không mong Tiểu Hàn sẽ đáp lại.
Không ngờ giây tiếp theo, Tiểu Hàn lại khẽ gật đầu với cô.
Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu không kìm được niềm vui, sợ dọa đến thằng bé, cô khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Ý thức được hai đứa trẻ giờ đã tỉnh táo, Đỗ Nguyệt Nhiêu gần như bỏ chạy ra ngoài.
Cô không muốn thấy biểu cảm chán ghét hay bài xích trên mặt Tiểu Hàn.
Nhưng cô không biết rằng sau khi cô rời đi, Cố Ánh Hàn lại tò mò sờ lên trán, nơi còn vương chút ấm áp.
Cậu đoán đúng rồi, làm con ngoan sẽ được mẹ hôn.
Mẹ thật dịu dàng.
Khác hoàn toàn với mẹ trước kia, cứ như đang mơ vậy.
Cố Ánh Minh thấy cảnh đó thì ngẩn người một chút.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
