TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

“Ừ.” Cố Tứ nghiêm mặt, cằm căng cứng và vẫn kiệm lời như mọi khi.

Đỗ Nguyệt Nhiêu không muốn tự chuốc lấy bẽ mặt nên xoay người vào trong nhà an ủi hai đứa nhỏ.

Khi trở ra, Cố Tứ đã vặt lông hai con gà rừng, làm sạch nội tạng, chặt thịt thành những miếng đều nhau.

Đỗ Nguyệt Nhiêu đỡ được không ít việc, chỉ cần nấu nướng là xong. Cô nhận lấy thịt gà, nhân lúc Cố Tứ không để ý, âm thầm lấy gia vị từ trong không gian ra ướp thịt, động tác thành thạo, một đĩa thịt gà xào cay nhanh chóng ra lò.

Mùa thu hổ xuống núi, trời đang vào thời điểm nóng nhất, Đỗ Nguyệt Nhiêu làm thêm hai món salad thanh mát, lại hấp một nồi cơm lớn.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào của người dân tan làm, sau một buổi chiều bận rộn ngoài đồng, mọi người ngửi thấy mùi thịt, thi nhau bàn tán.

“Nhà ai nấu thịt vậy, tay nghề giỏi thật.”

“Mùi này là thịt gà rồi, đợi sau mùa thu hoạch, tôi cũng phải lên núi bắt con gà về cho vợ ăn mới được...”

Thịt gà chín, Đỗ Nguyệt Nhiêu múc một bát rồi đưa cho Cố Ánh Minh.

“Tiểu Minh, bát thịt này mang sang cho ông bà nội, nói là hiếu kính ông bà, đưa xong thì về ăn cơm.”

Tiểu Minh và Tiểu Hàn đã ngửi thấy mùi thịt gà thơm phức từ lâu, hai đứa cứ nhìn chằm chằm vào bếp. Giờ nghe nói đưa thịt xong là được ăn, Cố Ánh Minh lập tức ôm bát chạy đi.

Nhà họ Cố bên cạnh.

Vừa về đến nhà, Khâu Mai đã bắt tay chuẩn bị bữa tối.

Một nắm rau dại đen nhẻm luộc sơ, thêm chút muối trộn đều, ăn kèm bánh ngô thô ráp và mấy cọng dưa muối khô queo, đó là bữa tối của cả nhà.

“Mẹ ơi, con không ăn cái này đâu, con muốn ăn thịt cơ!”

Con trai duy nhất của Khâu Mai, Cố Diệu Tổ hét ầm lên.

Hắn ngửi thấy mùi thịt từ xa, tưởng là nhà mình nấu nên vội vàng chạy về.

Không ngờ vẫn là bánh ngô với rau dại.

“Con ngoan ăn trứng đi, muốn ăn thịt thì đợi xong vụ mùa, mẹ bảo cha con đi cắt hai lạng về.” Khâu Mai xót xa xoa má đứa con béo tròn của mình.

“Con không cần biết, con muốn ăn ngay bây giờ, mẹ đi sang nhà bên cướp thịt về cho con!” Cố Diệu Tổ khoanh tay ra lệnh.

“Đồ tiểu tổ tông này, con nói bậy gì đấy.” Khâu Mai vội vã bước tới bịt miệng con.

Mỗi lần trước khi đi làm, Cố Tứ đều chuẩn bị bữa cho hai đứa sinh đôi, trong đó không thiếu đồ ngon.

Khâu Mai và Cố Diệu Tổ đã tranh thủ lúc Cố Tứ ra ngoài, lén sang nhà bên cạnh ăn vụng vài lần.

Sau đó còn dọa hai đứa sinh đôi nếu dám nói ra, Đỗ Nguyệt Nhiêu sẽ bán chúng nó đi.

Hai đứa trẻ dù thông minh nhưng mới bốn tuổi, lại bị Đỗ Nguyệt Nhiêu xưa nay đánh chửi nên hoàn toàn bị Khâu Mai dọa sợ.

Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để người nhà họ Cố biết.

Khâu Mai chột dạ nhìn quanh, thấy bố mẹ chồng không nghe thấy, em chồng Cố Uyển cũng đang ở xa.

Cô ta thở phào một hơi rồi xoay người thì đυ.ng ngay mặt Đại Nha.

Khâu Mai hét toáng lên, luống cuống đẩy Đại Nha ngã ngửa.

“Con nha đầu chết tiệt, đi nhẹ như mèo, định hù chết ai hả!” Thân thể gầy yếu của Đại Nha bị Khâu Mai đẩy bay cả mét.

Khuỷu tay cọ xát với mặt đất lập tức trầy da, máu chảy ròng ròng nhìn mà ghê người.

Cha Cố nghe động chạy vội tới, đau lòng đỡ lấy Đại Nha, quay sang quát Khâu Mai: “Con dâu cả, cô làm cái gì đấy!”

Dám đánh con nít trước mặt ông, sau lưng không biết còn làm ra chuyện gì!

Cha Cố không giống mẹ Cố trọng nam khinh nữ, trong mắt ông, Đại Nha không khác gì con trai.

Khâu Mai chỉ ngẩn ra một chốc rồi lập tức phản ứng lại.

“Con nha đầu kia giả vờ cái gì, con chỉ đυ.ng nhẹ một cái thôi mà!”

Khuỷu tay Đại Nha máu chảy đầy đất, vậy mà cô bé vẫn không dám rên một tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm cho cô bé biết rằng càng khóc sẽ càng bị đánh nặng.

Cha Cố dắt Đại Nha đi rửa sạch cát bụi ở vết thương rồi vào bếp tìm một miếng vải băng bó cầm máu.

“Nói cho ông ngoại nghe, lúc nãy cháu thấy gì?”

Cha Cố không ngốc, phản ứng hoảng hốt ban nãy của Khâu Mai quá rõ ràng, chuyện người phụ nữ này làm, ông đều để mắt.

Đại Nha mím chặt môi, không dám nói.

Mẹ vẫn luôn dặn rằng tụi con sống nhờ nhà ông bà ngoại, ăn mặc nhờ nhà bác, tuyệt đối không được gây rắc rối.

Cô bé mấp máy miệng hồi lâu, cuối cùng lí nhí mở miệng: “Ông ngoại, là cháu tự vấp té thôi...”

Cha Cố thở dài, biết trong lòng cô bé đang sợ điều gì.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.