TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Cố Ánh Minh nhìn bắp tay rắn chắc của cha, lại nhìn xuống cánh tay gầy gò như cành củi của mình, lập tức thấy bị kí©h thí©ɧ.

“Ăn thì ăn! Bà cứ chờ đó, sau này tôi nhất định sẽ cao to khỏe mạnh như cha!”

Cậu ấy ôm lấy chén rồi ăn hùng hục như chú heo con, vừa ăn vừa phát ra tiếng “chóp chép”.

Mà ăn rồi là không dừng được, đây là lần đầu tiên cậu ấy ăn món do mẹ nấu.

Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ, hóa ra cơm mẹ nấu lại ngon đến vậy!

Đỗ Nguyệt Nhiêu ngồi bên cạnh nhìn bọn trẻ ăn uống ngon lành, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đối với người nấu ăn mà nói, được nhìn người khác ăn ngon chính là phần thưởng lớn nhất.

Ánh mắt Cố Tứ vô thức rơi vào gương mặt nghiêng dịu dàng của Đỗ Nguyệt Nhiêu. Mái tóc dài của cô được buộc thành một bím đơn giản, thả nghiêng sang một bên, lặng lẽ đung đưa theo gió, bao phủ quanh người cô là một loại khí chất mềm mại đến kỳ lạ.

Cố Tứ nhanh chóng dời mắt đi.

Anh không biết lần này Đỗ Nguyệt Nhiêu sẽ diễn được bao lâu.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn lũ nhỏ ăn uống vui vẻ, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Nhưng khi bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm kia, nụ cười của cô khẽ cứng lại rồi lập tức cúi đầu tiếp tục ăn.

Mấy người trong nhà đều ăn uống mạnh mẽ như đang đánh trận, đến cuối cùng những món cô nấu đều sạch trơn không còn chút gì.

Đặc biệt là Cố Tứ, chỉ vài đũa đã giải quyết xong hơn nửa nồi cháo, sức ăn khiến người khác kinh ngạc.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn thân hình cao lớn lực lưỡng của anh, nghĩ thầm chắc buổi chiều đi làm sẽ rất tốn sức, trong lòng âm thầm tính toán sau này nấu cơm phải nấu nhiều lên một chút.

Ba đứa nhỏ ai nấy cũng đều ăn đến bụng căng tròn.

Sau bữa trưa, Đại Nha ngại ngùng chủ động giúp dọn dẹp bát đũa, còn Cố Tứ thì rửa sạch tất cả như mọi khi.

“Không nghỉ thêm chút nữa sao?” Đỗ Nguyệt Nhiêu thấy anh chuẩn bị ra ngoài giữa trời nắng gắt thì vội lên tiếng ngăn lại.

Lúc này đúng vào thời điểm nắng gắt đầu thu, mặt trời như thiêu đốt, chói chang vô cùng.

Cố Tứ lắc đầu: “Giờ đang tranh thủ thu hoạch, trong thôn thiếu người.”

Trước khi đi còn dặn dò cô một câu: “Chiều tôi sẽ về sớm.”

Đỗ Nguyệt Nhiêu hiểu rõ, anh sợ cô ở nhà một mình sẽ không ứng phó nổi với người chị dâu bặm trợn nhà họ Cố nên mới cố ý căn dặn. Lòng cô bất giác ấm áp hẳn lên.

Ngày trước nguyên chủ gây chuyện khắp nơi, thật ra cũng chỉ dám mạnh miệng khi có Cố Tứ đứng sau chống lưng, chứ chẳng khác gì cọp giấy.

Nhưng cô thì không phải.

Đỗ Nguyệt Nhiêu từng điều hành một tập đoàn lớn với hàng ngàn nhân viên, chuyện đối phó với một chị dâu hung dữ của nhà quê, đối với cô mà nói chẳng khác gì trò trẻ con.

Buổi sáng đã loay hoay quá nhiều, hai đứa trẻ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Đỗ Nguyệt Nhiêu đưa hai cục bông nhỏ vào phòng ngủ trưa.

Tiểu Hàn vừa hết sốt, đang trong lúc mệt, chẳng cần ai giục đã ngoan ngoãn leo lên giường nằm im lìm.

Còn Tiểu Minh thì vẫn như cũ, nhất quyết làm trái ý cô, khoanh tay đứng bên giường, miệng lải nhải: “Tôi không ngủ đâu! Bà là người xấu, chờ tụi tôi ngủ rồi sẽ bán tụi tôi đi mất!”

Đỗ Nguyệt Nhiêu bật cười, hai đứa nhỏ chắc lại bị ai trong thôn hù dọa rồi.

“Nhóc con, nếu mẹ muốn bán con thì bán từ lâu rồi.”

Cô nhẹ nhàng búng trán thằng bé một cái.

Tiểu Minh ôm trán, trừng mắt tức giận.

Mãi đến khi cô dọa không ngủ sẽ không cao lên nổi, Tiểu Minh mới miễn cưỡng trèo lên giường, quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngủ thì ngủ! Tôi còn phải cao lên để đuổi đồ xấu xa đi nữa!”

Miệng thì oang oang nói không ngủ mà vừa đặt đầu xuống gối đã ngáy khò khò.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn hai đứa nhỏ say ngủ, trong lòng càng nhìn càng thấy mềm nhũn, đáng yêu không tả nổi.

Cô không nhịn được cúi xuống, hôn nhẹ lên trán từng đứa rồi mới xoay người rời khỏi phòng.

Mãi đến khi tiếng cửa phòng khép lại, Cố Ánh Hàn mới len lén mở mắt, bàn tay nhỏ bé sờ lên trán mình, nơi vừa được mẹ hôn.

Cậu từng nghe nói, mẹ hiền sẽ hôn con khi yêu thương hoặc khen ngợi.

Thì ra là thật.

···

Thân thể này vừa bị vớt lên từ sông, mệt mỏi từ trong ra ngoài.

Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ nghỉ ngơi chốc lát rồi đã dậy dọn dẹp phòng.

Trước đây nguyên chủ ghét bỏ tất cả mọi thứ liên quan đến nhà họ Cố nên chưa từng chủ động làm việc nhà hay chăm sóc con.

Mùa đông ngày ngắn, việc nhà đều do Cố Tứ làm. Đến mùa hè, anh phải đi làm suốt, nhà cửa gần như bị bỏ bê.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.