TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Cô bé thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu bước vào thì lập tức dừng lại, trong mắt lóe lên sự sợ hãi rõ rệt.

Có vẻ như nguyên chủ trước đây đã để lại cho cô bé rất nhiều ám ảnh.

Tiểu Minh lập tức chắn trước mặt Đại Nha, ánh mắt cảnh giác.

“Đại Nha, mẹ cháu đâu rồi?”

Cô bé đen nhẻm, gầy trơ xương, mới sáu tuổi mà trông chỉ như đứa trẻ bốn tuổi. Ánh mắt rụt rè nhìn Đỗ Nguyệt Nhiêu: “Mẹ cháu vội đi làm rồi ạ.”

Đỗ Nguyệt Nhiêu nghĩ đến cái bụng bầu to vượt mặt của Cố Uyển, chắc cũng sắp sinh, vậy mà giờ vẫn phải đi làm đồng.

Cô ngồi xuống ngang tầm với hai đứa trẻ, giọng nhẹ nhàng: “Đại Nha, cháu với Tiểu Minh sang nhà mợ ăn cơm nhé?”

Cô bé không biết nên trả lời thế nào. Từ nãy đến giờ, cô bé đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức từ nhà bên nhưng mợ hai thật sự rất đáng sợ.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Minh kéo tay Đại Nha ra ngoài, hai đứa mới chịu đi theo.

Nhà Cố Tứ.

Ba đứa trẻ ngồi bên bàn cơm, nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn đầy ú ụ mà nuốt nước miếng.

Toàn là những món ngon đến mức cả Tết còn chưa chắc được ăn.

Đặc biệt là Đại Nha, trong nhà trọng nam khinh nữ, từ lúc sinh ra đến giờ hầu như chưa từng được ăn miếng thịt nào. Sau khi cai sữa, toàn phải ăn rau dại với bánh bắp nên mới gầy yếu đến vậy.

Trước một bàn thức ăn phong phú, Đại Nha không dám tin vào mắt mình, lí nhí hỏi:

“Mợ, thật... Thật sự là cho tụi cháu ăn ạ?”

Đỗ Nguyệt Nhiêu mỉm cười gật đầu, gọi ba đứa trẻ: “Lại đây, đi rửa tay trước đã.”

Đại Nha lắc đầu: “Mợ, tụi cháu mới rửa tay sáng nay rồi, tay sạch lắm ạ.”

Trẻ con trong thôn chẳng mấy khi để ý chuyện này nên chúng cũng không hiểu vì sao lại phải rửa tay.

Đỗ Nguyệt Nhiêu kiên nhẫn giải thích: “Chơi cả buổi sáng rồi, nếu không rửa tay thì mấy con sâu nhỏ sẽ theo vào bụng rồi sẽ bị đau bụng đó.”

Lũ nhỏ nghe tới sâu bò trong bụng thì hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu, lập tức xếp hàng ngay ngắn đi rửa tay.

Vì nguyên liệu nấu ăn cố định nên Đỗ Nguyệt Nhiêu không thể sáng tạo từ món chính, cô lập tức dồn tâm sức vào gia vị và cách chế biến.

Thức ăn nấu ra thơm ngào ngạt, mùi hương lan tỏa khắp căn nhà.

Cố Tứ là người đầu tiên cầm đũa, mấy đứa nhỏ lúc đó mới bắt đầu động đũa theo.

Anh gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lớp da mỏng, phần thịt mềm mại, đậm đà béo ngậy nhưng không ngán, nước sốt sánh quyện, hương vị lan tỏa trong khoang miệng, khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không ngừng.

Kết hợp với cơm bếp củi thơm nức mùi gạo mới, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Món khoai tây trộn cay thì giòn giòn, chua cay vừa miệng.

Đại Nha phản ứng trực tiếp nhất, vừa ăn vừa trợn tròn mắt, đến nói chuyện cũng chẳng buồn, hoàn toàn bị đồ ăn thu hút.

Cố Ánh Hàn vừa mới hạ sốt, đói đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, vốn đã ít nói nay lại càng im lặng. Cậu ngồi xuống ôm lấy chén cơm, vùi đầu ăn mà chẳng buồn gắp thêm món nào.

Nếu không phải Cố Tứ gắp thức ăn cho, có khi cậu sẽ ôm một bát cơm trắng ăn đến no luôn.

Chỉ có Cố Ánh Minh là không bị mùi thơm làm lung lay, thẳng thừng la lên: “Con không thèm ăn đồ ăn của người xấu!”

Cố Ánh Minh khoanh tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không để mắt tới bàn cơm.

“Cố Ánh Minh!” Cố Tứ quát lạnh, giọng nói nghiêm khắc khiến Cố Ánh Minh giật mình, thân thể nhỏ bé cũng run rẩy theo.

Danh tiếng Cố Tứ vốn đã dữ dằn, với hai đứa trẻ anh cũng nghiêm khắc không kém.

Bọn trẻ trong lòng kính sợ anh nhiều hơn là thân thiết.

Thế nhưng dù sợ, thằng bé vẫn ngoan cố quay mặt đi, kiên quyết thể hiện lập trường phản kháng đến cùng.

Đỗ Nguyệt Nhiêu khẽ lắc đầu ra hiệu với Cố Tứ đừng ép nữa.

“Ục... Ục...”

Tuy Cố Ánh Minh tỏ ra cứng đầu nhưng cái bụng nhỏ lại không chịu phối hợp, phát ra tiếng biểu tình rõ ràng.

Thằng bé xấu hổ đến mức hai vành tai đỏ bừng lên.

Đỗ Nguyệt Nhiêu không tính toán với một đứa trẻ bốn tuổi, cô cố nén cười, giả vờ tiếc nuối thở dài nói: “Tiếc thật, trẻ con mà không chịu ăn thì chắc chắn sẽ không cao nổi, sau này lớn lên chẳng ai thèm lấy làm chồng đâu.”

Dù gì Cố Ánh Minh cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe vậy lập tức mắc bẫy, hét lên phản bác: “Xạo! Tôi lớn lên sẽ cao như cha!”

“Vậy thì phải ăn giỏi như cha con mới được.” Đỗ Nguyệt Nhiêu cố tình trêu chọc.

Cố Tứ cao đến một mét tám tám, mới ăn được vài phút mà nửa bát cơm to đã không thấy đâu.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.