TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Anh quay đầu lại, ánh mắt dừng nơi cánh tay đang nắm lấy mình, hơi thở khựng lại một nhịp.

“Xin lỗi.”

Đỗ Nguyệt Nhiêu không màng đến thể diện nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hạnh ngập nước ánh lên sự chân thành.

Cô biết mình phải thay nguyên chủ xin lỗi cha con họ một lần.

“Trước đây là tôi hồ đồ, đã làm rất nhiều chuyện sai khiến anh và hai đứa nhỏ chịu đủ tủi nhục.”

Khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ gần đến thế, gần đến mức có thể nghe được nhịp tim nhau.

Cố Tứ khựng lại vài giây, suýt nữa lại bị dáng vẻ yếu ớt này đánh lừa.

Trước kia mỗi lần Đỗ Nguyệt Nhiêu gây họa cũng đều dùng ánh mắt này để xin tha.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua nhiều cảm xúc đan xen, mới chợt nhận ra hai người đứng quá gần nhau.

Cô như con mèo bị giẫm phải đuôi, hoảng hốt lùi ngay một bước lớn.

“Tôi chỉ muốn xin anh một cơ hội. Tôi thật sự đã hối cải rồi. Tôi chỉ nói vậy thôi.”

Nói xong, cô không nán lại thêm một giây nào, quay đầu bỏ chạy như trốn.

Cố Tứ nhìn bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp.

Chẳng phải ly hôn là điều cô ngày đêm mong mỏi sao? Sao giờ lại quay đầu từ chối?

Anh không hiểu lần này cô lại định giở trò gì.

Nhưng dù thế nào, anh cũng sẽ không để cô làm tổn thương hai đứa trẻ thêm một lần nào nữa.

Đỗ Nguyệt Nhiêu hiểu rõ, Cố Tứ và bọn nhỏ sẽ không dễ dàng tin cô có thể thay đổi trong chớp mắt.

Cô chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.

Cô quay vào phòng trong kiểm tra tình trạng của Cố Ảnh Hàn, cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên lại lau người hạ sốt cho con thêm hai lượt nữa.

Khi cô ra ngoài, đã thấy Cố Tứ đang loay hoay chuẩn bị nấu cơm.

“Anh không phải đi làm à?”

Vừa nhóm lửa, Cố Tứ vừa không ngoảnh đầu lại mà đáp: “Xin nghỉ rồi, tôi nấu cơm xong cho bọn nhỏ mới đi.”

Từ trước đến nay, nguyên chủ chưa từng quan tâm hai đứa trẻ, toàn tự lo phần ăn riêng nên chuyện cơm nước trong nhà đều do một tay người đàn ông như Cố Tứ gánh vác.

Đỗ Nguyệt Nhiêu rót một cốc nước bằng chiếc ca tráng men, mang đến trước mặt anh.

“Anh bận cả sáng rồi, uống chút nước nghỉ ngơi đi, để tôi nấu cho.”

Không đợi Cố Tứ đồng ý, cô đã nhét cốc nước vào tay anh.

Sau đó, Đỗ Nguyệt Nhiêu quay về phòng mình, lấy ra một cái giỏ tre. Đây là đồ ăn riêng mà nguyên chủ vẫn giữ lại cho mình.

Trong giỏ có gạo trắng, bột mì, gần nửa cân thịt heo, một hộp bột mạch nha, vào thời điểm này khi ở nơi này, đó đều là những món xa xỉ.

Nhân lúc Cố Tứ không để ý, Đỗ Nguyệt Nhiêu âm thầm lấy thêm chút gạo xát kỹ, bột mì loại tốt, vài quả trứng gà và thịt heo từ không gian của mình bỏ vào giỏ.

Dù sao thì cũng chẳng ai biết trong giỏ cô có gì.

Không gian này là năng lực bẩm sinh của cô từ khi sinh ra. Sau khi kế thừa khối tài sản khổng lồ cha mẹ để lại, vì lo có người nhòm ngó, cô đã dùng một nửa số tiền để tích trữ vật tư trong không gian như một phương án dự phòng.

Bên trong có đủ loại vật dụng, dù đến thời đại nào cũng có thể sống yên ổn.

Nhưng hiện giờ, để tránh khiến Cố Tứ nghi ngờ, cô chỉ dám lấy những thứ bình thường nhất ra dùng.

Nghĩ đến việc Tiểu Hàn đang bệnh, không thể ăn đồ dầu mỡ, Đỗ Nguyệt Nhiêu đặc biệt chuẩn bị toàn món thanh đạm.

Cố Tứ không rời đi mà im lặng giúp cô nhóm lửa.

Ở hiện đại, Đỗ Nguyệt Nhiêu có sở thích nấu ăn, tay nghề thành thạo, động tác thuần thục, nhanh gọn đâu ra đó.

Không bao lâu, trứng hấp thịt băm, cháo rau xanh, khoai tây trộn lạnh đã bày ra bàn.

Nghĩ đến Cố Tứ ngày nào cũng phải lao động nặng, cô lại làm thêm một đĩa thịt kho khoai tây để bồi bổ.

Khi Đỗ Nguyệt Nhiêu quay vào buồng trong thì thấy Tiểu Hàn đã tỉnh, đang ngồi ngẩn người trên giường.

Cô đưa tay ra định chạm trán con để kiểm tra.

Nhưng Cố Ánh Hàn thấy tay cô vừa đưa đến, liền nhắm chặt mắt, cả người run rẩy.

Tưởng tượng trong đầu là cơn đau sắp ập tới nhưng mãi vẫn không thấy gì, chỉ cảm nhận được một bàn tay dịu dàng đặt nhẹ lên trán.

Bên tai, giọng nói mềm mại của mẹ vang lên, vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi, Tiểu Hàn hết sốt rồi!”

Cố Ánh Hàn khẽ mở mắt, trong tầm nhìn của cậu, mẹ đang phát sáng như một nàng tiên từ trên trời giáng xuống.

Cậu đang mơ sao?

Sau đó Đỗ Nguyệt Nhiêu đi sang nhà họ Cố bên cạnh.

Người lớn trong nhà đều đi làm đồng, trên giường đất, Tiểu Minh đang chơi đùa với con gái Cố Uyển, bé Đại Nha.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.