0 chữ
Chương 4
Chương 4
“Chị dâu, em biết trong lòng chị có oán hận, chị làm gì em không dám quản nhưng Tiểu Minh với Tiểu Hàn dù gì cũng là cốt nhục chị sinh ra, sao chị nỡ xuống tay như vậy hả?”
Nói xong, Cố Uyển cúi đầu chỉnh lại áo cho thằng bé.
Mấy lần trước khuyên bảo như thế, cô ấy đều bị Đỗ Nguyệt Nhiêu mắng xối xả. Lần này cô ấy đã chuẩn bị tinh thần bị mắng tiếp.
Không ngờ, chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng chửi như dao cắt quen thuộc mà chỉ có một giọng nói dịu dàng vang lên như gió xuân tháng Ba, mang theo áy náy và chân thành.
“Yên tâm đi, trước kia là chị hồ đồ. Từ nay về sau, chị chỉ muốn sống yên ổn bên hai đứa nhỏ thôi.”
Cố Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn cô ấy kiên định lạ thường.
Cô ấy bỗng thấy hoang mang, chẳng lẽ chị dâu bị đập đầu rồi nên đầu óc có vấn đề?
Cũng khó trách cô ấy nghĩ như vậy, hình tượng cũ của Đỗ Nguyệt Nhiêu đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
“Cha ơi!” Giọng của Cố Ánh Minh vang lên phía xa.
Tim Đỗ Nguyệt Nhiêu khẽ lỡ một nhịp, trong lòng dâng lên một tia chột dạ.
Rất nhanh sau đó, một dáng người cao lớn xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông có bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo vạm vỡ, làn da rám nắng vì quanh năm lao động ngoài đồng. Mái tóc ngắn cứng cáp, ngũ quan sắc nét, tuấn tú trời sinh nhưng lại pha lẫn nét lạnh lùng.
Đôi mắt đen sâu thẳm như vực, đang chăm chú nhìn cô không chớp.
Đỗ Nguyệt Nhiêu bất giác nghẹt thở, người đang đứng trước mặt chính là chồng của nguyên chủ đã kết hôn suốt năm năm: Cố Tứ.
Nguyên chủ cực kỳ chán ghét Cố Tứ đến mức không thèm nhớ rõ mặt mũi anh, luôn cho rằng chồng mình là một gã nhà quê to con thô kệch.
Ai ngờ, đối phương lại cao lớn điển trai, cả người toát ra khí thế lạnh lùng uy nghiêm.
Ngay khoảnh khắc hai người đối mắt, Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn rõ trong ánh mắt dài hẹp đen tuyền kia là sự chán ghét không hề che giấu.
Cố Tứ lập tức bế đứa trẻ dưới đất lên, bước nhanh vào trong nhà.
Đỗ Nguyệt Nhiêu và Cố Uyển vội vàng theo sát.
Cố Uyển mở lời: “Anh, tình trạng Tiểu Hàn không ổn, mau đi gọi thầy thuốc trong thôn tới.”
Cố Tứ gật đầu, xoay người chạy đi ngay lập tức.
Nhà thầy thuốc không cách nhà họ xa, chỉ khoảng một khắc sau anh đã quay về.
Sau khi chẩn đoán sơ bộ, thầy thuốc nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, cậu bé đã bắt đầu hạ sốt rồi. Trẻ nhỏ như thế này tốt nhất đừng tự tiện dùng thuốc.”
“Nếu vẫn thấy lo, tối nay cách một lúc thì lau người cho bé một chút.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu lặng lẽ ghi nhớ từng lời dặn của thầy thuốc.
Ông ta lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua cái u to đùng trên trán cô mà khẽ cau mày, nhà họ Cố đúng là giỏi gây chuyện thật.
Xác nhận Cố Ánh Hàn không còn nguy hiểm, tảng đá treo trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra, lần này Tiểu Hàn đã tránh được số phận trở thành đứa trẻ ngốc nghếch như trong truyện.
Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ông, mời ông đi thong thả.”
Tiễn chân thầy thuốc trong thôn, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Dù có chậm chạp đến đâu, Cố Uyển cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người có điều bất ổn. Cô ấy biết màn kịch hôm nay vẫn chưa kết thúc, vợ chồng họ cần không gian riêng để nói chuyện.
“Anh chị cứ từ từ nói chuyện. Để em đưa Tiểu Minh về nhà bố mẹ, bảo Đại Nha ở nhà trông giúp nó.”
Dứt lời, Cố Uyển liền dắt Tiểu Hàn đi sang nhà bên, chính là nhà cha mẹ của Cố Tứ.
Không gian lập tức rơi vào yên lặng.
Kiếp trước Đỗ Nguyệt Nhiêu chưa từng có thời gian tiếp xúc với đàn ông, giờ phút này chỉ thấy cổ họng khô khốc, cả người cứng đờ không được tự nhiên.
Cô ngập ngừng mãi mới lên tiếng được:
“Chúng ta...”
“Chúng ta...”
Hai người đồng thanh, rồi cả hai đều khựng lại.
Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa lấy được dũng khí liền như bị dội gáo nước lạnh. Cô hít sâu, nhẹ giọng nói: “Anh nói trước đi.”
Giọng Cố Tứ lạnh nhạt, xa cách, lời nói ra như dao cắt vào da thịt.
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Cô là người tự nguyện kết hôn. Sau đêm đó, tôi luôn tôn trọng cô, chưa từng can thiệp vào cuộc sống của cô. Nhưng… con cái là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Giọng anh trầm thấp, không mang chút cảm xúc, phơi bày sự thật đầy tàn nhẫn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cúi đầu, không biết phải đáp thế nào, bởi những gì nguyên chủ làm trước đó thực sự đã đi quá xa.
Nhưng cô không cam lòng từ bỏ Tiểu Minh và Tiểu Hàn, sợi dây máu mủ thiêng liêng khó có được.
Thấy Cố Tứ sắp quay người bỏ đi, Đỗ Nguyệt Nhiêu hoảng hốt muốn giữ lại, bước chân loạng choạng suýt ngã.
Cô theo bản năng đưa tay níu lấy cánh tay anh.
Bàn tay trắng mịn, mềm mại chưa từng làm việc nặng, tương phản rõ rệt với làn da rám nắng thô ráp của Cố Tứ.
Nói xong, Cố Uyển cúi đầu chỉnh lại áo cho thằng bé.
Mấy lần trước khuyên bảo như thế, cô ấy đều bị Đỗ Nguyệt Nhiêu mắng xối xả. Lần này cô ấy đã chuẩn bị tinh thần bị mắng tiếp.
Không ngờ, chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng chửi như dao cắt quen thuộc mà chỉ có một giọng nói dịu dàng vang lên như gió xuân tháng Ba, mang theo áy náy và chân thành.
“Yên tâm đi, trước kia là chị hồ đồ. Từ nay về sau, chị chỉ muốn sống yên ổn bên hai đứa nhỏ thôi.”
Cố Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn cô ấy kiên định lạ thường.
Cô ấy bỗng thấy hoang mang, chẳng lẽ chị dâu bị đập đầu rồi nên đầu óc có vấn đề?
“Cha ơi!” Giọng của Cố Ánh Minh vang lên phía xa.
Tim Đỗ Nguyệt Nhiêu khẽ lỡ một nhịp, trong lòng dâng lên một tia chột dạ.
Rất nhanh sau đó, một dáng người cao lớn xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông có bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo vạm vỡ, làn da rám nắng vì quanh năm lao động ngoài đồng. Mái tóc ngắn cứng cáp, ngũ quan sắc nét, tuấn tú trời sinh nhưng lại pha lẫn nét lạnh lùng.
Đôi mắt đen sâu thẳm như vực, đang chăm chú nhìn cô không chớp.
Đỗ Nguyệt Nhiêu bất giác nghẹt thở, người đang đứng trước mặt chính là chồng của nguyên chủ đã kết hôn suốt năm năm: Cố Tứ.
Nguyên chủ cực kỳ chán ghét Cố Tứ đến mức không thèm nhớ rõ mặt mũi anh, luôn cho rằng chồng mình là một gã nhà quê to con thô kệch.
Ngay khoảnh khắc hai người đối mắt, Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn rõ trong ánh mắt dài hẹp đen tuyền kia là sự chán ghét không hề che giấu.
Cố Tứ lập tức bế đứa trẻ dưới đất lên, bước nhanh vào trong nhà.
Đỗ Nguyệt Nhiêu và Cố Uyển vội vàng theo sát.
Cố Uyển mở lời: “Anh, tình trạng Tiểu Hàn không ổn, mau đi gọi thầy thuốc trong thôn tới.”
Cố Tứ gật đầu, xoay người chạy đi ngay lập tức.
Nhà thầy thuốc không cách nhà họ xa, chỉ khoảng một khắc sau anh đã quay về.
Sau khi chẩn đoán sơ bộ, thầy thuốc nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, cậu bé đã bắt đầu hạ sốt rồi. Trẻ nhỏ như thế này tốt nhất đừng tự tiện dùng thuốc.”
“Nếu vẫn thấy lo, tối nay cách một lúc thì lau người cho bé một chút.”
Ông ta lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua cái u to đùng trên trán cô mà khẽ cau mày, nhà họ Cố đúng là giỏi gây chuyện thật.
Xác nhận Cố Ánh Hàn không còn nguy hiểm, tảng đá treo trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra, lần này Tiểu Hàn đã tránh được số phận trở thành đứa trẻ ngốc nghếch như trong truyện.
Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ông, mời ông đi thong thả.”
Tiễn chân thầy thuốc trong thôn, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Dù có chậm chạp đến đâu, Cố Uyển cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người có điều bất ổn. Cô ấy biết màn kịch hôm nay vẫn chưa kết thúc, vợ chồng họ cần không gian riêng để nói chuyện.
“Anh chị cứ từ từ nói chuyện. Để em đưa Tiểu Minh về nhà bố mẹ, bảo Đại Nha ở nhà trông giúp nó.”
Dứt lời, Cố Uyển liền dắt Tiểu Hàn đi sang nhà bên, chính là nhà cha mẹ của Cố Tứ.
Không gian lập tức rơi vào yên lặng.
Kiếp trước Đỗ Nguyệt Nhiêu chưa từng có thời gian tiếp xúc với đàn ông, giờ phút này chỉ thấy cổ họng khô khốc, cả người cứng đờ không được tự nhiên.
Cô ngập ngừng mãi mới lên tiếng được:
“Chúng ta...”
“Chúng ta...”
Hai người đồng thanh, rồi cả hai đều khựng lại.
Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa lấy được dũng khí liền như bị dội gáo nước lạnh. Cô hít sâu, nhẹ giọng nói: “Anh nói trước đi.”
Giọng Cố Tứ lạnh nhạt, xa cách, lời nói ra như dao cắt vào da thịt.
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Cô là người tự nguyện kết hôn. Sau đêm đó, tôi luôn tôn trọng cô, chưa từng can thiệp vào cuộc sống của cô. Nhưng… con cái là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Giọng anh trầm thấp, không mang chút cảm xúc, phơi bày sự thật đầy tàn nhẫn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cúi đầu, không biết phải đáp thế nào, bởi những gì nguyên chủ làm trước đó thực sự đã đi quá xa.
Nhưng cô không cam lòng từ bỏ Tiểu Minh và Tiểu Hàn, sợi dây máu mủ thiêng liêng khó có được.
Thấy Cố Tứ sắp quay người bỏ đi, Đỗ Nguyệt Nhiêu hoảng hốt muốn giữ lại, bước chân loạng choạng suýt ngã.
Cô theo bản năng đưa tay níu lấy cánh tay anh.
Bàn tay trắng mịn, mềm mại chưa từng làm việc nặng, tương phản rõ rệt với làn da rám nắng thô ráp của Cố Tứ.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
