0 chữ
Chương 3
Chương 3
Cô theo phản xạ ôm chặt lấy Tiểu Hàn vào lòng, còn mình thì bị va mạnh vào bức tường gạch cạnh đó.
“Á...!” Đỗ Nguyệt Nhiêu hít sâu một hơi, cơn đau nhói từ phần eo khiến lông mày cô nhíu chặt.
Đứa bé vừa rồi cũng bị ngã lăn ra đất vì va chạm mạnh nhưng nó chẳng buồn để ý đến cơn đau, vội vàng bật dậy.
Thằng bé lao đến đẩy mạnh Đỗ Nguyệt Nhiêu ra, ôm lấy anh trai từ trong lòng cô.
Dùng thân thể nhỏ nhắn chắn trước người anh, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác, cậu nghiến răng: “Đồ xấu xa! Không cho bà đυ.ng vào anh tôi!”
Người vừa lên tiếng chính là con trai thứ hai của Đỗ Nguyệt Nhiêu, Cố Ánh Minh.
Cố Ánh Minh và Cố Ánh Hàn là một cặp sinh đôi cùng trứng, gương mặt giống nhau đến chín phần, đều mang nét đẹp rất thanh tú. Nhưng do thiếu dinh dưỡng lâu dài, hai đứa nhỏ chỉ còn lại đôi mắt to tròn nổi bật trên gương mặt gầy gò.
Dù giống nhau như đúc nhưng khí chất hai bé lại hoàn toàn trái ngược.
Giống như cái tên của mình, Cố Ánh Hàn thì lạnh nhạt như băng, còn Cố Ánh Minh thì như pháo nổ lách tách, nóng nảy và dễ bùng cháy.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cố trấn tĩnh lại, nhớ đến hình ảnh Cố Ánh Minh ngã xuống vì lao tới quá mạnh, vội vã đứng dậy hỏi han: “Tiểu Minh, con có bị đau ở đâu không?”
“Đồ đàn bà độc ác, đừng giả vờ tốt bụng! Giờ cha không có ở đây, tránh xa bọn con ra!”
Cố Ánh Minh như một chú sói con đang xù lông, che chắn cho anh trai, ánh mắt đầy cảnh giác như muốn xua đuổi kẻ thù.
“Tiểu Hàn...”
Tác dụng thuốc chưa kịp phát huy, khuôn mặt non nớt tái nhợt của Tiểu Hàn vẫn còn vương nét đau đớn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu khẽ đưa tay muốn thử nhiệt độ trán con, lại bị Cố Ánh Minh vung tay tát mạnh vào mu bàn tay.
Thằng bé trừng mắt đầy tức giận.
Ánh mắt đề phòng, oán hận ấy của hai đứa trẻ khiến Đỗ Nguyệt Nhiêu nghẹn lại nơi l*иg ngực, chỉ có thể liên tục trấn an, cố gắng nói rõ:
“Tiểu Minh, mẹ sẽ không bao giờ đối xử với các con như trước nữa.”
Cô biết không thể mong chờ bọn trẻ lập tức tin mình nhưng cô nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói.
Đỗ Nguyệt Nhiêu hạ giọng, dịu dàng xoa dịu cảm xúc của Cố Ánh Minh: “Tiểu Minh, anh con đang sốt cao, phải hạ sốt ngay, nếu không nặng quá sẽ làm tổn thương não đấy.”
Nghe thấy “tổn thương não”, Cố Ánh Minh liền bật khóc vì quá lo sợ. Cậu cố gắng cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhưng dù thế vẫn không muốn tin lời cô.
Khi hai bên đang giằng co chưa có kết quả, cánh cửa lớn bỗng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Một giọng nữ lo lắng vang lên: “Chị dâu! Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, đừng làm khó bọn trẻ!”
Đỗ Nguyệt Nhiêu quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy một dáng người gầy gò, bụng nhô ra rõ rệt, vừa yếu ớt vừa hấp tấp chạy vào.
Chính là em gái của Cố Tứ, cô ruột của cặp sinh đôi, Cố Uyển.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Đỗ Nguyệt Nhiêu biết Cố Uyển là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lành. Vì lần đầu sinh con là bé gái nên cuộc sống ở nhà chồng trọng nam khinh nữ của cô ấy vô cùng khó khăn.
Thêm vào đó, tính cách yếu đuối dễ bị bắt nạt, cô ấy phải làm việc vất vả không kém đàn ông mới đủ sống qua ngày.
Vì đang mang thai nên dạo này cô ấy không làm được việc nặng, bị nhà chồng chèn ép đến mức ăn không đủ no, thỉnh thoảng chỉ có thể dẫn theo hai đứa trẻ sang nhà họ Cố tạm lánh qua ngày.
Những năm qua, cũng may có Cố Uyển âm thầm giúp đỡ mới miễn cưỡng nuôi lớn được hai đứa bé.
Quần áo trên người Cố Uyển cũ kỹ, loang lổ bụi đất. Cô ấy vừa tan ca, nghe người ta nói chị dâu lén hẹn hò với đàn ông rồi bị phát hiện, nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, lo hai đứa nhỏ gặp chuyện nên mới vội vàng chạy về nhà.
Quả nhiên, vừa thấy cô ấy, Cố Ánh Minh như tìm được chỗ dựa, òa khóc lao đến ôm chặt lấy chân cô ấy.
“Cô ơi! Người đàn bà xấu xa kia định gϊếŧ anh con!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Uyển thấy Cố Ánh Hàn nằm bất động dưới đất, tim lập tức thắt lại, sợ mình về muộn một bước.
Cô ấy vội đỡ lấy cái bụng bầu, khập khiễng chạy tới bên đứa cháu.
Nhìn thấy sắc mặt của Ánh Hàn không ổn, Cố Uyển liền bảo Ánh Minh mau đi gọi cha về.
Còn cô ấy thì quỳ sụp xuống, vừa lau nước mắt vừa run rẩy sờ trán thằng bé.
Cố Uyển tính tình dịu dàng, từ trước đến nay rất hiếm khi nói lời nặng nhưng lần này, cô ấy thật sự không nhịn được nữa.
“Á...!” Đỗ Nguyệt Nhiêu hít sâu một hơi, cơn đau nhói từ phần eo khiến lông mày cô nhíu chặt.
Đứa bé vừa rồi cũng bị ngã lăn ra đất vì va chạm mạnh nhưng nó chẳng buồn để ý đến cơn đau, vội vàng bật dậy.
Thằng bé lao đến đẩy mạnh Đỗ Nguyệt Nhiêu ra, ôm lấy anh trai từ trong lòng cô.
Dùng thân thể nhỏ nhắn chắn trước người anh, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác, cậu nghiến răng: “Đồ xấu xa! Không cho bà đυ.ng vào anh tôi!”
Người vừa lên tiếng chính là con trai thứ hai của Đỗ Nguyệt Nhiêu, Cố Ánh Minh.
Cố Ánh Minh và Cố Ánh Hàn là một cặp sinh đôi cùng trứng, gương mặt giống nhau đến chín phần, đều mang nét đẹp rất thanh tú. Nhưng do thiếu dinh dưỡng lâu dài, hai đứa nhỏ chỉ còn lại đôi mắt to tròn nổi bật trên gương mặt gầy gò.
Giống như cái tên của mình, Cố Ánh Hàn thì lạnh nhạt như băng, còn Cố Ánh Minh thì như pháo nổ lách tách, nóng nảy và dễ bùng cháy.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cố trấn tĩnh lại, nhớ đến hình ảnh Cố Ánh Minh ngã xuống vì lao tới quá mạnh, vội vã đứng dậy hỏi han: “Tiểu Minh, con có bị đau ở đâu không?”
“Đồ đàn bà độc ác, đừng giả vờ tốt bụng! Giờ cha không có ở đây, tránh xa bọn con ra!”
Cố Ánh Minh như một chú sói con đang xù lông, che chắn cho anh trai, ánh mắt đầy cảnh giác như muốn xua đuổi kẻ thù.
“Tiểu Hàn...”
Tác dụng thuốc chưa kịp phát huy, khuôn mặt non nớt tái nhợt của Tiểu Hàn vẫn còn vương nét đau đớn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu khẽ đưa tay muốn thử nhiệt độ trán con, lại bị Cố Ánh Minh vung tay tát mạnh vào mu bàn tay.
Ánh mắt đề phòng, oán hận ấy của hai đứa trẻ khiến Đỗ Nguyệt Nhiêu nghẹn lại nơi l*иg ngực, chỉ có thể liên tục trấn an, cố gắng nói rõ:
“Tiểu Minh, mẹ sẽ không bao giờ đối xử với các con như trước nữa.”
Cô biết không thể mong chờ bọn trẻ lập tức tin mình nhưng cô nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói.
Đỗ Nguyệt Nhiêu hạ giọng, dịu dàng xoa dịu cảm xúc của Cố Ánh Minh: “Tiểu Minh, anh con đang sốt cao, phải hạ sốt ngay, nếu không nặng quá sẽ làm tổn thương não đấy.”
Nghe thấy “tổn thương não”, Cố Ánh Minh liền bật khóc vì quá lo sợ. Cậu cố gắng cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhưng dù thế vẫn không muốn tin lời cô.
Khi hai bên đang giằng co chưa có kết quả, cánh cửa lớn bỗng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Đỗ Nguyệt Nhiêu quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy một dáng người gầy gò, bụng nhô ra rõ rệt, vừa yếu ớt vừa hấp tấp chạy vào.
Chính là em gái của Cố Tứ, cô ruột của cặp sinh đôi, Cố Uyển.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Đỗ Nguyệt Nhiêu biết Cố Uyển là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lành. Vì lần đầu sinh con là bé gái nên cuộc sống ở nhà chồng trọng nam khinh nữ của cô ấy vô cùng khó khăn.
Thêm vào đó, tính cách yếu đuối dễ bị bắt nạt, cô ấy phải làm việc vất vả không kém đàn ông mới đủ sống qua ngày.
Vì đang mang thai nên dạo này cô ấy không làm được việc nặng, bị nhà chồng chèn ép đến mức ăn không đủ no, thỉnh thoảng chỉ có thể dẫn theo hai đứa trẻ sang nhà họ Cố tạm lánh qua ngày.
Những năm qua, cũng may có Cố Uyển âm thầm giúp đỡ mới miễn cưỡng nuôi lớn được hai đứa bé.
Quần áo trên người Cố Uyển cũ kỹ, loang lổ bụi đất. Cô ấy vừa tan ca, nghe người ta nói chị dâu lén hẹn hò với đàn ông rồi bị phát hiện, nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, lo hai đứa nhỏ gặp chuyện nên mới vội vàng chạy về nhà.
Quả nhiên, vừa thấy cô ấy, Cố Ánh Minh như tìm được chỗ dựa, òa khóc lao đến ôm chặt lấy chân cô ấy.
“Cô ơi! Người đàn bà xấu xa kia định gϊếŧ anh con!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Uyển thấy Cố Ánh Hàn nằm bất động dưới đất, tim lập tức thắt lại, sợ mình về muộn một bước.
Cô ấy vội đỡ lấy cái bụng bầu, khập khiễng chạy tới bên đứa cháu.
Nhìn thấy sắc mặt của Ánh Hàn không ổn, Cố Uyển liền bảo Ánh Minh mau đi gọi cha về.
Còn cô ấy thì quỳ sụp xuống, vừa lau nước mắt vừa run rẩy sờ trán thằng bé.
Cố Uyển tính tình dịu dàng, từ trước đến nay rất hiếm khi nói lời nặng nhưng lần này, cô ấy thật sự không nhịn được nữa.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
