TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Dù thế nào cô cũng phải ngăn bi kịch đó xảy ra!

Không kịp để ý đến vết đau trên người hay ánh mắt giễu cợt xung quanh, Đỗ Nguyệt Nhiêu bật dậy khỏi mặt đất, lao vυ"t về phía nhà.

Ở thế giới hiện đại, cô là một đứa trẻ mồ côi, bên cạnh chỉ có khối tài sản lạnh lẽo trị giá hàng tỷ do cha mẹ để lại. Cả đời cô cống hiến cho sự nghiệp học tập đến mức kiệt quệ cả sức khỏe.

Nhưng cuối cùng, cô lại chẳng có nổi một chút tình thân thực sự.

Giờ đây, cô có hai đứa con do chính mình sinh ra.

Về phần nam phụ Cố Tứ gì đó, cô chẳng mấy bận tâm. Điều duy nhất cô muốn là được ở bên hai đứa trẻ, bù đắp những tổn thương mà nguyên chủ đã gây ra cho chúng.

Đỗ Nguyệt Nhiêu âm thầm thề trong lòng: [Cô nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc hai con thật tốt, không để chúng phải chịu thiệt thòi thêm một lần nào nữa.]

Chỉ mong... còn kịp!

Cô lập tức tăng tốc.

Chạy đến chân núi phía đông thôn, một căn nhà gạch ngói kiên cố hiện ra trước mắt, nổi bật giữa một vùng toàn nhà đất nện lụp xụp chính là nhà của cô và Cố Tứ.

Nhìn cặp tranh thần môn đã bạc màu trước cổng, Đỗ Nguyệt Nhiêu hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.

Cô vội vã chạy khắp sân, lục tung toàn bộ căn nhà nhưng lại chẳng thấy bóng dáng hai đứa trẻ đâu cả.

Ký ức trong nguyên tác đột ngột hiện về, tim cô đập thình thịch, trong truyện miêu tả rất rõ về thảm cảnh của Cố Ánh Hàn nhưng vì nguyên chủ khi đó đang mải hẹn hò với đàn ông nên toàn bộ ký ức về con trai lại trống rỗng.

Đúng lúc cô đang hoảng loạn, từ phía hầm chứa truyền ra tiếng "rầm" nặng nề.

Đỗ Nguyệt Nhiêu như sực tỉnh, vội chạy đến mở cửa hầm, cúi đầu nhìn xuống.

Quả nhiên, trong một góc tối om, có một bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn ôm lấy chính mình. Gương mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, trạng thái rõ ràng là không ổn.

Chính là đứa lớn trong cặp sinh đôi, Cố Ánh Hàn!

Đỗ Nguyệt Nhiêu trừng to mắt, lúc này mới mơ hồ ghép lại được ký ức tản mát, nguyên chủ cảm thấy đứa bé bị sốt cao quá chướng mắt liền nhốt thằng bé bốn tuổi vào hầm!

Để phòng đứa trẻ bò lên, nguyên chủ còn rút luôn cái thang duy nhất ra khỏi đó!

Thật sự là độc ác đến vô nhân tính!

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhanh chóng lôi thang từ bên cạnh, nhảy xuống hầm không chút do dự. Trong hầm tối đen như mực, lạnh lẽo như cắt da đến người lớn như cô còn thấy sợ hãi, huống chi là một đứa trẻ đang bị bệnh nặng!

Trái tim Đỗ Nguyệt Nhiêu như bị bóp nghẹt.

Đứa nhỏ gầy gò đến thảm thương, giống như mèo con chưa cai sữa, vậy mà nguyên chủ lại nhẫn tâm làm ra chuyện như thế!

Thằng bé nhắm chặt mắt, thân thể nhỏ bé khô khốc và gầy đến mức đáng sợ, chỉ khoác lên người bộ đồ rộng thùng thình không vừa cỡ.

Đỗ Nguyệt Nhiêu cẩn thận bước đến gần, giọng run run gọi tên thân mật của con.

“Tiểu Hàn, mẹ đến rồi...”

Nghe thấy tiếng cô, cơ thể Cố Ánh Hàn khẽ giật, đôi mắt to đen trắng rõ ràng chậm rãi mở ra, tràn đầy kinh hoảng.

Thằng bé nghiến chặt răng lặng lẽ lùi về sau, trong mắt nó, Đỗ Nguyệt Nhiêu chẳng khác nào mãnh thú dữ tợn.

Trong nguyên tác, tuy trí não của Cố Ánh Hàn bị sốt đến tổn thương nhưng dây thanh quản vẫn bình thường. Thế nhưng suốt cả đời cậu bé lại không mở miệng nói một lời nào.

Nguyên nhân sâu xa là vì cậu bị nguyên chủ bạo hành nhiều năm, cuối cùng lựa chọn tự đóng kín lòng mình, hoàn toàn khép miệng với thế giới.

Ngay cả khi bị nhốt dưới hầm lạnh, thằng bé cũng không cất tiếng cầu cứu.

Nghĩ đến đây, tim Đỗ Nguyệt Nhiêu càng thêm đau nhói.

Cô sợ rằng nếu cứ chậm trễ, tình trạng bệnh của Tiểu Hàn sẽ xấu đi rồi sẽ giống như trong truyện, cả đời sống trong u mê.

Đỗ Nguyệt Nhiêu không thể do dự thêm, lập tức tiến lên, cứng rắn ôm lấy thằng bé vào lòng.

Cơ thể bé con nóng rực, nhẹ bẫng như không, cô nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt cho trẻ con từ trong không gian ra, nhẹ giọng dỗ dành.

“Tiểu Hàn ngoan, uống thuốc rồi sẽ không còn khó chịu nữa đâu.”

Tiểu Hàn sợ đến mức không dám động đậy, cứng đờ trong vòng tay của Đỗ Nguyệt Nhiêu, ngoan ngoãn nuốt hết thuốc mà cô đút, không hề giãy giụa.

Cậu bé không biết mẹ cho mình uống gì nhưng cậu biết rõ, nếu kháng cự, chỉ càng bị đánh đập dữ dội hơn.

Cậu sợ đau.

Sau khi cho uống thuốc xong, Đỗ Nguyệt Nhiêu nín thở, nhẹ nhàng bế Tiểu Hàn đi lên khỏi tầng hầm.

Vừa bước ra ngoài, còn chưa đứng vững.

Một “quả pháo nhỏ” bất ngờ lao từ bên cạnh tới, đâm sầm vào người cô.

“Không cho bà bắt nạt anh tôi!”

Thân hình nhỏ xíu dùng toàn bộ sức lực xông tới đến nỗi một người lớn như Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng không giữ được thăng bằng, bị húc ngã xuống đất.

7

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.