0 chữ
Chương 18
Chương 18
Lý Phỉ Phỉ dựa vào các chi tiết nhỏ, nhanh chóng phát hiện hắn là gián điệp, sau đó dụ hắn lộ sơ hở và phối hợp với dân làng bắt giữ.
Nữ chính nhờ đó mà nhận được phần thưởng lớn, từ đây bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không có ý tranh giành ánh hào quang của nữ chính nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của cô.
Nếu không tố giác gián điệp này thì cô sẽ bị coi là đồng lõa phản quốc, bị bắt bỏ tù.
Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, cô có nói gì cũng không cãi nổi.
Vậy nên, hiện tại cô chỉ có một con đường là vạch trần hắn, rửa sạch tội danh, đồng thời giải thích những việc trước đây mình làm đều là để tìm ra gián điệp.
Nhưng hiện tại, Đỗ Nguyệt Nhiêu vẫn còn thiếu bằng chứng then chốt chứng minh hắn là gián điệp.
Lúc này chỉ có thể lấy độc trị độc, giả vờ hợp tác, cùng hắn đi tìm mật thất, tìm cơ hội bắt được chứng cứ quyết định.
"Anh nói rồi đấy, sau khi tìm được mật thất thì sẽ đưa tôi về thành phố."
"Chắc chắn." Người đàn ông nở nụ cười hiền lành, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra sự nham hiểm ẩn sau đôi mắt kia.
···
Lý Phỉ Phỉ mặt mày buồn bã, từ cánh đồng trở về.
Cô ấy cũng không hiểu mình làm sao nữa, khi nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu và Cố Tứ thân mật như vậy, cô ấy lại cảm thấy khó chịu đến thế.
Rõ ràng cô ấy đã sớm biết anh là người có vợ nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà rung động với anh.
Giá như Đỗ Nguyệt Nhiêu biến mất thì tốt biết mấy!
Lý Phỉ Phỉ ủ rũ đi về phía khu nhà của các trí thức trẻ.
Bất ngờ, ở một khúc ngoặt, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang giằng co.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là Đỗ Nguyệt Nhiêu và một người đàn ông lạ mặt.
Trong đầu Lý Phỉ Phỉ lập tức hiện lên hình ảnh mà dân làng từng miêu tả, người đàn ông mà Đỗ Nguyệt Nhiêu nɠɵạı ŧìиɧ.
Một người đàn ông đeo kính.
Trong làng rất ít người đeo kính nên Lý Phỉ Phỉ lập tức nhận ra.
Sắc mặt cô ấy thoáng biến đổi, thì ra là như vậy, bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra Đỗ Nguyệt Nhiêu cố tình làm ra vẻ yếu thế là để nhân lúc mọi người mất cảnh giác, âm thầm bỏ trốn với người đàn ông đó!
Phát hiện bất ngờ này khiến tim Lý Phỉ Phỉ đập loạn.
Cô ấy có thể giả vờ như không nhìn thấy gì, để người đàn ông kia mang Đỗ Nguyệt Nhiêu biến mất mãi mãi khỏi tầm mắt của Cố Tứ.
Nhưng rồi lại nhớ đến cảnh hai người tình tứ ngoài đồng khi nãy, lòng ghen tuông như dây leo điên cuồng bò khắp tâm trí.
Lý Phỉ Phỉ nghiến răng, quay người rảo bước trở lại.
Cô ấy muốn tố cáo Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Để anh Cố Tứ và dân làng biết Đỗ Nguyệt Nhiêu là hạng đàn bà gì.
Khiến cô thân bại danh liệt!
Lý Phỉ Phỉ sải bước rất nhanh, quãng đường vốn đi nửa tiếng, cô ấy đi chưa đến mười lăm phút đã quay về.
Dưới ánh nắng, Cố Tứ đang vung lưỡi hái.
Vai rộng eo thon, vóc dáng cường tráng mạnh mẽ khiến Lý Phỉ Phỉ ngẩn ngơ giây lát. Cô ấy thoáng mường tượng mình hóa thành những giọt mồ hôi trên thân thể anh, tuôn chảy trên thân hình rắn rỏi ấy.
Lý Phỉ Phỉ vội vã vỗ mặt, bắt ép bản thân tỉnh táo lại.
Sau khi chắc chắn đã bình tĩnh, cô ấy chậm rãi bước tới, bắt chuyện với Cố Tứ.
"Anh Cố Tứ, em có chuyện này, không biết có nên nói với anh không."
Cố Tứ dừng tay, quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xa lạ đang đứng trước mặt, cười với vẻ khó hiểu.
Cố Tứ cau mày hỏi: "Cô là ai?"
Một câu khiến Lý Phỉ Phỉ đứng chôn tại chỗ đầy xấu hổ.
Cô ấy vẫn tự cho mình là trong sáng xinh đẹp, là mộng tưởng của bao nam thanh niên trong làng, lúc ghi điểm cũng không ít lần đi qua trước mặt Cố Tứ.
Vậy mà anh lại không biết cô ấy là ai!
Chắc chắn là cố tình!
Lý Phỉ Phỉ cắn môi, trong lòng lại càng thêm căm ghét Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Nhưng cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao cũng chẳng ai thèm chấp với người phụ nữ sắp bị chồng bắt gian tại trận cả!
Lý Phỉ Phỉ gượng gạo cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh Cố Tứ, gọi em là Phỉ Phỉ là được. Lúc nãy em quay về, bắt gặp chị Đỗ Nguyệt Nhiêu đang lén lút với một người đàn ông, không biết đi làm gì. Em không thấy hai đứa nhỏ đâu cả nên lo lắng mới đến báo cho anh."
Lý Phỉ Phỉ cố tình nói to.
Những người xung quanh đứng gần nghe rõ mồn một.
Mọi người nghe xong, nét mặt lập tức thay đổi, rõ ràng khi nãy cả nhà họ Cố còn dắt hai đứa nhỏ đến đưa cơm, đưa cháo cho Cố Tứ, ai cũng tưởng lần này Đỗ Nguyệt Nhiêu thật sự đã thay đổi, muốn sống tử tế rồi.
Nữ chính nhờ đó mà nhận được phần thưởng lớn, từ đây bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không có ý tranh giành ánh hào quang của nữ chính nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của cô.
Nếu không tố giác gián điệp này thì cô sẽ bị coi là đồng lõa phản quốc, bị bắt bỏ tù.
Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, cô có nói gì cũng không cãi nổi.
Vậy nên, hiện tại cô chỉ có một con đường là vạch trần hắn, rửa sạch tội danh, đồng thời giải thích những việc trước đây mình làm đều là để tìm ra gián điệp.
Nhưng hiện tại, Đỗ Nguyệt Nhiêu vẫn còn thiếu bằng chứng then chốt chứng minh hắn là gián điệp.
"Anh nói rồi đấy, sau khi tìm được mật thất thì sẽ đưa tôi về thành phố."
"Chắc chắn." Người đàn ông nở nụ cười hiền lành, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra sự nham hiểm ẩn sau đôi mắt kia.
···
Lý Phỉ Phỉ mặt mày buồn bã, từ cánh đồng trở về.
Cô ấy cũng không hiểu mình làm sao nữa, khi nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu và Cố Tứ thân mật như vậy, cô ấy lại cảm thấy khó chịu đến thế.
Rõ ràng cô ấy đã sớm biết anh là người có vợ nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà rung động với anh.
Giá như Đỗ Nguyệt Nhiêu biến mất thì tốt biết mấy!
Lý Phỉ Phỉ ủ rũ đi về phía khu nhà của các trí thức trẻ.
Bất ngờ, ở một khúc ngoặt, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang giằng co.
Trong đầu Lý Phỉ Phỉ lập tức hiện lên hình ảnh mà dân làng từng miêu tả, người đàn ông mà Đỗ Nguyệt Nhiêu nɠɵạı ŧìиɧ.
Một người đàn ông đeo kính.
Trong làng rất ít người đeo kính nên Lý Phỉ Phỉ lập tức nhận ra.
Sắc mặt cô ấy thoáng biến đổi, thì ra là như vậy, bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra Đỗ Nguyệt Nhiêu cố tình làm ra vẻ yếu thế là để nhân lúc mọi người mất cảnh giác, âm thầm bỏ trốn với người đàn ông đó!
Phát hiện bất ngờ này khiến tim Lý Phỉ Phỉ đập loạn.
Cô ấy có thể giả vờ như không nhìn thấy gì, để người đàn ông kia mang Đỗ Nguyệt Nhiêu biến mất mãi mãi khỏi tầm mắt của Cố Tứ.
Nhưng rồi lại nhớ đến cảnh hai người tình tứ ngoài đồng khi nãy, lòng ghen tuông như dây leo điên cuồng bò khắp tâm trí.
Cô ấy muốn tố cáo Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Để anh Cố Tứ và dân làng biết Đỗ Nguyệt Nhiêu là hạng đàn bà gì.
Khiến cô thân bại danh liệt!
Lý Phỉ Phỉ sải bước rất nhanh, quãng đường vốn đi nửa tiếng, cô ấy đi chưa đến mười lăm phút đã quay về.
Dưới ánh nắng, Cố Tứ đang vung lưỡi hái.
Vai rộng eo thon, vóc dáng cường tráng mạnh mẽ khiến Lý Phỉ Phỉ ngẩn ngơ giây lát. Cô ấy thoáng mường tượng mình hóa thành những giọt mồ hôi trên thân thể anh, tuôn chảy trên thân hình rắn rỏi ấy.
Lý Phỉ Phỉ vội vã vỗ mặt, bắt ép bản thân tỉnh táo lại.
Sau khi chắc chắn đã bình tĩnh, cô ấy chậm rãi bước tới, bắt chuyện với Cố Tứ.
"Anh Cố Tứ, em có chuyện này, không biết có nên nói với anh không."
Cố Tứ dừng tay, quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xa lạ đang đứng trước mặt, cười với vẻ khó hiểu.
Cố Tứ cau mày hỏi: "Cô là ai?"
Một câu khiến Lý Phỉ Phỉ đứng chôn tại chỗ đầy xấu hổ.
Cô ấy vẫn tự cho mình là trong sáng xinh đẹp, là mộng tưởng của bao nam thanh niên trong làng, lúc ghi điểm cũng không ít lần đi qua trước mặt Cố Tứ.
Vậy mà anh lại không biết cô ấy là ai!
Chắc chắn là cố tình!
Lý Phỉ Phỉ cắn môi, trong lòng lại càng thêm căm ghét Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Nhưng cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao cũng chẳng ai thèm chấp với người phụ nữ sắp bị chồng bắt gian tại trận cả!
Lý Phỉ Phỉ gượng gạo cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh Cố Tứ, gọi em là Phỉ Phỉ là được. Lúc nãy em quay về, bắt gặp chị Đỗ Nguyệt Nhiêu đang lén lút với một người đàn ông, không biết đi làm gì. Em không thấy hai đứa nhỏ đâu cả nên lo lắng mới đến báo cho anh."
Lý Phỉ Phỉ cố tình nói to.
Những người xung quanh đứng gần nghe rõ mồn một.
Mọi người nghe xong, nét mặt lập tức thay đổi, rõ ràng khi nãy cả nhà họ Cố còn dắt hai đứa nhỏ đến đưa cơm, đưa cháo cho Cố Tứ, ai cũng tưởng lần này Đỗ Nguyệt Nhiêu thật sự đã thay đổi, muốn sống tử tế rồi.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
