TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Mới nửa tiếng đồng hồ mà đã xảy ra chuyện.

Hóa ra mọi thứ khi nãy chỉ là để làm dịu lòng mọi người, tạo điều kiện thuận lợi cho cô bỏ trốn cùng trai sao?

Khổ thân nhà họ Cố, bị cô xoay như chong chóng.

"Mấy cô gái trẻ, đừng nói bậy." Cha của Cố Tứ bên cạnh mặt mày âm trầm, bị phơi chuyện xấu của nhà mình giữa bàn dân thiên hạ, ông không khỏi cảm thấy mất mặt.

"Nếu bác không tin, bác có thể về nhà xem thử. Lúc nãy cháu thấy chị Đỗ Nguyệt Nhiêu với người đàn ông kia đi về phía sau núi ở đầu làng."

Lý Phỉ Phỉ thấy cha Cố Tứ không tin lời mình, lập tức đem bằng chứng ra, hoàn toàn không để ý mặt ông đã đen như đáy nồi.

Cha Cố và mẹ Cố thấy đám đông tụ tập ngày càng nhiều thì hiểu rằng việc này không thể kết thúc đơn giản.

Muốn chứng thực con dâu nhà mình có thật đang hẹn hò với người đàn ông khác hay không thì dễ thôi, chỉ cần đi theo hướng mà Lý Phỉ Phỉ chỉ, lên núi phía Đông của làng tìm là được.

"Thằng Hai, con dẫn người đi tìm vợ con đi."

Cố Tứ lạnh giọng, gật đầu, rảo bước rời đi.

Cố Phi Vũ thấy tình hình bất ổn, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa nói: "Anh Tứ, có khi nào hiểu lầm không? Em thấy chị dâu có vẻ thật lòng muốn sửa sai mà."

Toàn thân Cố Tứ căng cứng, không nói lời nào, sải bước về phía nhà.

Vào đến nơi, tìm khắp trong ngoài cũng không thấy bóng dáng Đỗ Nguyệt Nhiêu và hai đứa nhỏ.

Cố Tứ lập tức đi về hướng sau núi ở đầu làng, mới đi được vài bước thì phát hiện chiếc khăn tay bằng lụa mà chỉ Đỗ Nguyệt Nhiêu mới có đang nằm dưới chân núi.

Mắt Cố Tứ đỏ ngầu, anh không muốn tin rằng Đỗ Nguyệt Nhiêu bỏ trốn cùng người khác nhưng sự thật rõ rành rành trước mắt.

Nực cười thay, lần này anh thật sự tin lời cô muốn ở lại, muốn sống yên ổn bên nhau!

Cố Phi Vũ thấy Cố Tứ mất kiểm soát như vậy, cũng cho rằng những gì Lý Phỉ Phỉ nói có lẽ là thật, trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Chị dâu sao lại hồ đồ đến thế?

Muốn đi thì đi thẳng, sao còn bày trò, cho người ta hy vọng rồi lại đẩy xuống vực, làm ai nấy đều khó xử.

Cố Phi Vũ thật lòng thấy tiếc thay cho anh mình.

Trong đầu còn hiện lên mùi vị ngọt thanh của bát cháo đậu xanh khi nãy.

Anh ta thở dài lắc đầu, nếu Đỗ Nguyệt Nhiêu thật lòng muốn sống tử tế thì anh Tứ sẵn sàng dâng cả mạng sống cho cô.

"Phi Vũ, em ở lại làng, gọi vài người giúp tìm Tiểu Minh và Tiểu Hàn, nhất định phải đảm bảo an toàn cho tụi nhỏ."

"Anh Tứ, cứ yên tâm giao cho em. Anh tranh thủ lên núi tìm chị dâu... Đỗ Nguyệt Nhiêu đi."

Cố Tứ gật đầu, không nói một lời, xoay người đi thẳng lên núi.

···

Khâu Mai nãy giờ vẫn lười biếng đứng xem, thấy mọi người xôn xao bàn tán nhìn về phía Cố Tứ thì cũng kéo lại hóng chuyện: "Có chuyện gì thế?"

Một người phụ nữ trong làng khá thân với Khâu Mai đáp: "Còn không phải là cô em dâu kia của chị, nhân lúc mang cháo đến lại lén lút bỏ trốn với trai, ôi trời ơi, còn bị người ta bắt gặp nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ!"

Khâu Mai đang tức vì chưa nắm được cái đuôi hồ ly của Đỗ Nguyệt Nhiêu, ai ngờ cô lại tự dâng lên tận miệng!

Cô ta lập tức hét to giữa đám đông: "Con đàn bà lẳиɠ ɭơ mất nết này! Ai đi với tôi bắt gian nó nào!"

Lúc này cũng gần đến giờ tan ca, mọi người đang thu dọn chuẩn bị về, đám phụ nữ nhiều chuyện nghe Khâu Mai hét lên như thế thì đồng thanh hưởng ứng.

Họ đâu có quên lúc nãy Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa xuất hiện đã khiến đàn ông nửa làng phải ngẩn ngơ nhìn theo.

Con hồ ly tinh này, không rù quyến chồng mình thì cũng đi quyến rũ chồng người ta.

"Cô Lý Phỉ Phỉ, có đi cùng không?" Khâu Mai quay sang hỏi, trong lòng nghĩ rằng Cố Tứ nên cưới một người như cô gái này, còn hơn cái con hồ ly như Đỗ Nguyệt Nhiêu gấp vạn lần.

Lý Phỉ Phỉ cười lắc đầu, dù cô ấy rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh Đỗ Nguyệt Nhiêu bị bắt gian nhưng giờ cô còn việc quan trọng hơn, đó là đi an ủi hai đứa con của Cố Tứ.

"Thôi chị đừng trêu cô Lý nữa, người ta là con gái đàng hoàng, không quen nhìn những chuyện bẩn thỉu như thế."

Khâu Mai nghe vậy gật đầu: "Vậy thì được. Đợi bọn chị bắt được con tiện nhân Đỗ Nguyệt Nhiêu kia, cô chính là ân nhân của nhà họ Cố chúng tôi!"

Lý Phỉ Phỉ tuy ngoài mặt xấu hổ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Bên này.

Đỗ Nguyệt Nhiêu lặng lẽ đi theo phía sau người đàn ông, từng bước từng bước leo lên núi.

12

0

2 tháng trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.