0 chữ
Chương 17
Chương 17
Cố Tứ rửa sạch tay xong thì xoa đầu hai đứa nhỏ rồi nhận lấy bánh kẹp thịt trong tay Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Bánh kẹp thịt Đỗ Nguyệt Nhiêu làm vừa cắn là trào nước, bên trong có thêm ớt xanh giòn giòn, ăn không ngấy. Cố Tứ làm đồng nửa ngày đã đói lả nên ăn liên tục một mạch hết năm cái!
"Ở đây có cháo đậu xanh, uống chút giải nhiệt."
Giữa đồng không có bóng che, Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ đứng dưới nắng một lúc mà trán đã lấm tấm mồ hôi.
Huống gì là Cố Tứ làm việc cả buổi dưới cái nắng gay gắt thế này.
Một bát cháo đậu xanh mát lạnh vào bụng, bao nhiêu oi nóng lập tức tan biến hơn nửa.
Tay nghề của Đỗ Nguyệt Nhiêu rất khá, đến cả một bát cháo đậu xanh đơn giản cũng có hương vị đặc biệt.
Cô rửa sạch bát mang theo bằng nước trong rồi múc cho bố mẹ Cố Tứ mỗi người một bát.
Lại lấy thêm hai chiếc bánh kẹp thịt mang sang.
Hai ông bà lần đầu thấy con dâu hiểu chuyện đến thế, có phần không quen, vội vàng cứng ngắc nhận lấy.
Cuối cùng, Đỗ Nguyệt Nhiêu còn mang đến một phần bánh kẹp thịt và cháo đậu xanh cho Cố Phi Vũ, người anh em thân thiết luôn sát cánh cùng Cố Tứ.
"Cái này sao mà dám nhận, chị dâu." Cố Phi Vũ ngượng ngùng từ chối.
"Ăn đi, anh thường xuyên giúp đỡ nhà tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn. Hôm nào rảnh ghé nhà tôi, tôi sẽ đãi một bữa tử tế."
Lời Đỗ Nguyệt Nhiêu nói khéo léo, không chừa kẽ hở, Cố Phi Vũ không tiện từ chối nữa mà nhận bánh và ăn ngon lành.
Cuối cùng còn uống cạn bát cháo đậu xanh, cảm giác mát lành khiến mắt anh ta sáng rỡ hơn hẳn.
Khâu Mai bên cạnh thấy cảnh này mà suýt đào luôn cả nền đất.
"Xem ra em dâu thật lòng muốn sống yên ổn với thằng Hai." Anh cả nhà họ Cố, Cố Huy, cười cảm khái nói.
"Anh còn cười được, không biết sao lúc này anh còn cười nổi. Cái thằng theo đuôi thằng Cố Tứ cũng có bánh kẹp thịt, có cháo đậu xanh mà ăn."
"Còn anh chị làm anh chị cả thì chẳng được miếng nào, chẳng phải người ta xem thường chúng ta thì là gì?"
Cố Huy nghe vợ mình nói mấy lời cay nghiệt thì nhíu mày lên tiếng: "Cô đối xử với mấy đứa nhỏ thế nào, trong lòng cô tự biết."
Bình thường Cố Huy mắt nhắm mắt mở, không có nghĩa là anh ấy ngu.
Khâu Mai nghẹn lời, phản bác: "Chuyện giữa đàn bà tụi tôi, anh hiểu cái gì!"
Cô ta nói xong tức tối quay người, không thèm để ý đến chồng nữa.
Cô ta cảm thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu đang diễn trò, chỉ cần tìm được cơ hội, vạch trần cái đuôi hồ ly kia, xem cô còn đóng kịch được nữa không!
Khâu Mai âm thầm tính toán trong bụng.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không biết gì về những chuyện này, sau khi đưa cơm xong thì chào Cố Tứ rồi dắt hai đứa nhỏ về nhà.
Tính tình trẻ con vốn hiếu động, trên đường về, hai nhóc thấy bạn bè cùng tuổi thì chạy theo chơi cùng.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng không ngăn cản, chỉ dặn hai đứa cẩn thận an toàn.
Đường trong làng khá đơn giản, Đỗ Nguyệt Nhiêu vẫn nhớ đường về nhà.
Phía trước chỉ cần qua một chiếc cầu, rẽ một đoạn nữa là đến.
Lúc cô đang tính thầm trong bụng tối nay nấu món gì.
Thì ngay khúc cua phía trước, cô bất ngờ bị một bóng người kéo đi.
"A..." Tiếng kêu vừa bật ra đã bị bàn tay đàn ông bịt chặt miệng, âm thanh tắt lịm trong cổ họng.
May mà người đàn ông này chỉ bịt miệng cô, không có hành động nào quá đáng khác.
"Suỵt, đừng sợ, là tôi."
Tim Đỗ Nguyệt Nhiêu còn đập thình thịch, ngẩng đầu đối diện một gương mặt đeo kính bình thường đến mức không có điểm nhận dạng nào.
Cô không kìm được mở to mắt.
Người đàn ông này...
Chính là kẻ mà nguyên chủ đã nɠɵạı ŧìиɧ!
Hắn lợi dụng khát vọng trở lại thành phố của nguyên chủ để dụ dỗ cô.
Chỉ cần nguyên chủ giúp hắn hoàn thành một việc, hắn sẽ đưa cô trở lại thành phố.
Việc đó chính là dẫn hắn tìm đến mật thất đá ngầm bí mật ở thôn Thanh Nguyên.
Nguyên chủ đơn thuần vì muốn về nhà nên không suy nghĩ nhiều nên đồng ý đi dò hỏi.
Sau một tháng dò la, nguyên chủ cuối cùng cũng tìm được địa điểm mật thất.
Họ đã hẹn sẽ cùng nhau đến đó tìm kiếm.
Và đó chính là nguyên nhân dẫn đến tình tiết xuyên không, nguyên chủ vì che chở cho hắn trốn thoát nên trong lúc hoảng loạn đã cố ý đâm đầu vào tường.
Là vì sợ hắn bị bắt sẽ liên lụy đến cô.
Không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ, lại lần nữa tìm tới Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhớ lại nội dung trong truyện, sau khi cô bị đưa lên trấn để chữa trị, tên đàn ông này chuyển sang nhắm vào Lý Phỉ Phỉ, nữ chính cùng xuống nông thôn.
Bánh kẹp thịt Đỗ Nguyệt Nhiêu làm vừa cắn là trào nước, bên trong có thêm ớt xanh giòn giòn, ăn không ngấy. Cố Tứ làm đồng nửa ngày đã đói lả nên ăn liên tục một mạch hết năm cái!
"Ở đây có cháo đậu xanh, uống chút giải nhiệt."
Giữa đồng không có bóng che, Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ đứng dưới nắng một lúc mà trán đã lấm tấm mồ hôi.
Huống gì là Cố Tứ làm việc cả buổi dưới cái nắng gay gắt thế này.
Một bát cháo đậu xanh mát lạnh vào bụng, bao nhiêu oi nóng lập tức tan biến hơn nửa.
Tay nghề của Đỗ Nguyệt Nhiêu rất khá, đến cả một bát cháo đậu xanh đơn giản cũng có hương vị đặc biệt.
Cô rửa sạch bát mang theo bằng nước trong rồi múc cho bố mẹ Cố Tứ mỗi người một bát.
Hai ông bà lần đầu thấy con dâu hiểu chuyện đến thế, có phần không quen, vội vàng cứng ngắc nhận lấy.
Cuối cùng, Đỗ Nguyệt Nhiêu còn mang đến một phần bánh kẹp thịt và cháo đậu xanh cho Cố Phi Vũ, người anh em thân thiết luôn sát cánh cùng Cố Tứ.
"Cái này sao mà dám nhận, chị dâu." Cố Phi Vũ ngượng ngùng từ chối.
"Ăn đi, anh thường xuyên giúp đỡ nhà tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn. Hôm nào rảnh ghé nhà tôi, tôi sẽ đãi một bữa tử tế."
Lời Đỗ Nguyệt Nhiêu nói khéo léo, không chừa kẽ hở, Cố Phi Vũ không tiện từ chối nữa mà nhận bánh và ăn ngon lành.
Cuối cùng còn uống cạn bát cháo đậu xanh, cảm giác mát lành khiến mắt anh ta sáng rỡ hơn hẳn.
Khâu Mai bên cạnh thấy cảnh này mà suýt đào luôn cả nền đất.
"Xem ra em dâu thật lòng muốn sống yên ổn với thằng Hai." Anh cả nhà họ Cố, Cố Huy, cười cảm khái nói.
"Còn anh chị làm anh chị cả thì chẳng được miếng nào, chẳng phải người ta xem thường chúng ta thì là gì?"
Cố Huy nghe vợ mình nói mấy lời cay nghiệt thì nhíu mày lên tiếng: "Cô đối xử với mấy đứa nhỏ thế nào, trong lòng cô tự biết."
Bình thường Cố Huy mắt nhắm mắt mở, không có nghĩa là anh ấy ngu.
Khâu Mai nghẹn lời, phản bác: "Chuyện giữa đàn bà tụi tôi, anh hiểu cái gì!"
Cô ta nói xong tức tối quay người, không thèm để ý đến chồng nữa.
Cô ta cảm thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu đang diễn trò, chỉ cần tìm được cơ hội, vạch trần cái đuôi hồ ly kia, xem cô còn đóng kịch được nữa không!
Khâu Mai âm thầm tính toán trong bụng.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không biết gì về những chuyện này, sau khi đưa cơm xong thì chào Cố Tứ rồi dắt hai đứa nhỏ về nhà.
Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng không ngăn cản, chỉ dặn hai đứa cẩn thận an toàn.
Đường trong làng khá đơn giản, Đỗ Nguyệt Nhiêu vẫn nhớ đường về nhà.
Phía trước chỉ cần qua một chiếc cầu, rẽ một đoạn nữa là đến.
Lúc cô đang tính thầm trong bụng tối nay nấu món gì.
Thì ngay khúc cua phía trước, cô bất ngờ bị một bóng người kéo đi.
"A..." Tiếng kêu vừa bật ra đã bị bàn tay đàn ông bịt chặt miệng, âm thanh tắt lịm trong cổ họng.
May mà người đàn ông này chỉ bịt miệng cô, không có hành động nào quá đáng khác.
"Suỵt, đừng sợ, là tôi."
Tim Đỗ Nguyệt Nhiêu còn đập thình thịch, ngẩng đầu đối diện một gương mặt đeo kính bình thường đến mức không có điểm nhận dạng nào.
Cô không kìm được mở to mắt.
Người đàn ông này...
Chính là kẻ mà nguyên chủ đã nɠɵạı ŧìиɧ!
Hắn lợi dụng khát vọng trở lại thành phố của nguyên chủ để dụ dỗ cô.
Chỉ cần nguyên chủ giúp hắn hoàn thành một việc, hắn sẽ đưa cô trở lại thành phố.
Việc đó chính là dẫn hắn tìm đến mật thất đá ngầm bí mật ở thôn Thanh Nguyên.
Nguyên chủ đơn thuần vì muốn về nhà nên không suy nghĩ nhiều nên đồng ý đi dò hỏi.
Sau một tháng dò la, nguyên chủ cuối cùng cũng tìm được địa điểm mật thất.
Họ đã hẹn sẽ cùng nhau đến đó tìm kiếm.
Và đó chính là nguyên nhân dẫn đến tình tiết xuyên không, nguyên chủ vì che chở cho hắn trốn thoát nên trong lúc hoảng loạn đã cố ý đâm đầu vào tường.
Là vì sợ hắn bị bắt sẽ liên lụy đến cô.
Không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ, lại lần nữa tìm tới Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Đỗ Nguyệt Nhiêu nhớ lại nội dung trong truyện, sau khi cô bị đưa lên trấn để chữa trị, tên đàn ông này chuyển sang nhắm vào Lý Phỉ Phỉ, nữ chính cùng xuống nông thôn.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
