0 chữ
Chương 16
Chương 16
Như thể đang nhắc nhở: “Mẹ, mẹ quên cái gì rồi đó.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu còn ngơ ngác, nhìn ánh mắt mong đợi của thằng bé, chợt hiểu ra điều gì đó.
Cô bước tới gần, nâng khuôn mặt mềm mại của thằng bé lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
“Hôm nay Tiểu Hàn của mẹ cũng rất giỏi nè.”
Giọng nói của mẹ dịu dàng quá, mẹ khen cậu, còn thơm cậu một cái nữa.
Mắt Cố Ánh Hàn sáng rực, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, lâng lâng ngây ngất.
Cố Ánh Minh vừa quay lại tìm anh đúng lúc thấy được cảnh ấy, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, không biết nên gọi là cảm giác gì.
Chỉ nghĩ rằng là vì anh bị người đàn bà xấu kia cướp mất nên cậu mới buồn.
Thôi thì, miễn là anh vui là được rồi, Cố Ánh Minh lơ đãng nghĩ.
Trên đường đưa cơm cho Cố Tứ, hai nhóc con chạy nhảy tung tăng, thoải mái phô bày hết bản tính trẻ nhỏ.
Tóc mái dính đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, vui mừng đến mức không chịu nổi.
Chúng từng thấy người khác đi đưa cơm cho cha với mẹ nhưng đây là lần đầu tiên được đưa cơm cho cha với mẹ đó!
Đỗ Nguyệt Nhiêu ở phía sau nhẹ giọng dặn: “Chạy chậm thôi, coi chừng té!” Hai đứa mới chịu ngoan ngoãn lại đôi chút.
Chúng vốn quen thuộc đường đi của cha trong làng nên đi trước dẫn đường cho Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Không ít cụ già không ra đồng, ngồi dưới bóng cây hóng mát, thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu xách cơm, dẫn con trai đi ngang, đều lộ vẻ tò mò lạ lẫm.
Có vài bác còn trêu chọc hai đứa nhỏ, hỏi chúng đi đâu.
Cố Ánh Minh đầy tự hào nói to: “Bọn cháu đi đưa cơm cho cha!”
Đỗ Nguyệt Nhiêu bị ánh nhìn của họ dán vào, cảm giác da đầu tê rần. Đây là tổ chức tình báo lớn nhất làng, đến Thiên Vương lão tử tới cũng phải bị đồn đại hai trăm câu mới được tha.
Cô lập tức rảo bước nhanh hơn.
Chẳng bao lâu, đã thấy bóng dáng Cố Tứ.
Trời nắng gắt, Cố Tứ đã cởϊ áσ.
Trên người là cơ bắp rắn chắc như được tạc từ đá, kết hợp với gương mặt điển trai lạnh lùng.
Làm không ít các chị dâu và cô gái đi ngang đều nhìn đến ngẩn ngơ.
Trong đó có cả nữ chính kiêm người ghi điểm, Lý Phỉ Phỉ.
“Cố Tứ, vợ cậu dẫn con tới đưa cơm cho cậu kìa!”
Trong đám người không biết ai hô lên một tiếng, Lý Phỉ Phỉ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng rời mắt khỏi người Cố Tứ.
Cảnh đó đều bị Đỗ Nguyệt Nhiêu thu hết vào mắt.
Cố Tứ quay đầu theo hướng tiếng gọi, một bóng dáng trắng trẻo mảnh mai xuất hiện giữa ruộng đồng, giống như một đóa hoa hồng quý phái rung rinh trong nhà kính.
Hoàn toàn không hợp với khung cảnh hoang vu xung quanh, từng bước từng bước tiến lại gần anh.
Tuy rằng Đỗ Nguyệt Nhiêu đã gả cho Cố Tứ được sáu năm nhưng trong mắt dân làng, cô luôn lạnh nhạt như người xa lạ. Lần này thấy cô xuất hiện, ai nấy đều ngạc nhiên ngẩng đầu khỏi công việc đang làm, tò mò nhìn về phía hai người.
Giữa cánh đồng lúa chín vàng óng, người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên cạnh thân hình cao lớn của Cố Tứ, trông nhỏ nhắn mảnh mai vô cùng, nhất thời khiến không ít người nhìn đến ngẩn ngơ.
Cố Tứ ném công cụ nông nghiệp trong tay, sải bước đi về phía Đỗ Nguyệt Nhiêu, khóe mắt quét qua ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh, trong lòng bỗng thấy bực bội.
Anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Cố Tứ nhận ra giọng mình quá cứng nhắc thì dịu lại đôi chút, giọng nói mang theo vài phần gượng gạo: "Đồng ruộng bẩn lắm, có việc gì bảo Tiểu Minh tới nói với tôi là được rồi."
Đỗ Nguyệt Nhiêu lắc đầu: "Không bẩn, anh còn chưa ăn cơm, tôi với hai đứa nhỏ mang cơm đến cho anh."
"Hay là anh không muốn tôi đến?"
Cô nghiêng người đến gần Cố Tứ rồi ngẩng đầu nhìn anh, giọng mang theo chút uất ức.
"Khụ, không có." Trên khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của Cố Tứ thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.
"Rầm!" Một tiếng vang lên từ phía không xa, Đỗ Nguyệt Nhiêu liếc thấy Lý Phỉ Phỉ luống cuống nhặt lại sổ ghi điểm rơi xuống đất, vội vã bỏ đi, trong mắt cô thấp thoáng nét cười.
Quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt có chút tà tứ của Cố Tứ, hiển nhiên hành động ban nãy của cô đã lọt hết vào mắt anh.
Đỗ Nguyệt Nhiêu bị bắt quả tang, mặt hơi đỏ, vội vàng dời mắt.
Cố Tứ quay lại đảo mắt nhìn quanh, những người xung quanh bị ánh nhìn mang theo uy hϊếp của anh dọa cho lập tức cúi đầu chăm chú làm việc.
"Tôi mang theo bánh kẹp thịt và cháo đậu xanh đây."
Đỗ Nguyệt Nhiêu lo nghĩ Cố Tứ cần rửa tay nên đặc biệt mang theo hai bình nước, một đựng cháo đậu xanh đã làm lạnh, một đựng nước để rửa tay.
Đỗ Nguyệt Nhiêu còn ngơ ngác, nhìn ánh mắt mong đợi của thằng bé, chợt hiểu ra điều gì đó.
Cô bước tới gần, nâng khuôn mặt mềm mại của thằng bé lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
“Hôm nay Tiểu Hàn của mẹ cũng rất giỏi nè.”
Giọng nói của mẹ dịu dàng quá, mẹ khen cậu, còn thơm cậu một cái nữa.
Mắt Cố Ánh Hàn sáng rực, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, lâng lâng ngây ngất.
Cố Ánh Minh vừa quay lại tìm anh đúng lúc thấy được cảnh ấy, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, không biết nên gọi là cảm giác gì.
Chỉ nghĩ rằng là vì anh bị người đàn bà xấu kia cướp mất nên cậu mới buồn.
Thôi thì, miễn là anh vui là được rồi, Cố Ánh Minh lơ đãng nghĩ.
Trên đường đưa cơm cho Cố Tứ, hai nhóc con chạy nhảy tung tăng, thoải mái phô bày hết bản tính trẻ nhỏ.
Chúng từng thấy người khác đi đưa cơm cho cha với mẹ nhưng đây là lần đầu tiên được đưa cơm cho cha với mẹ đó!
Đỗ Nguyệt Nhiêu ở phía sau nhẹ giọng dặn: “Chạy chậm thôi, coi chừng té!” Hai đứa mới chịu ngoan ngoãn lại đôi chút.
Chúng vốn quen thuộc đường đi của cha trong làng nên đi trước dẫn đường cho Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Không ít cụ già không ra đồng, ngồi dưới bóng cây hóng mát, thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu xách cơm, dẫn con trai đi ngang, đều lộ vẻ tò mò lạ lẫm.
Có vài bác còn trêu chọc hai đứa nhỏ, hỏi chúng đi đâu.
Cố Ánh Minh đầy tự hào nói to: “Bọn cháu đi đưa cơm cho cha!”
Đỗ Nguyệt Nhiêu bị ánh nhìn của họ dán vào, cảm giác da đầu tê rần. Đây là tổ chức tình báo lớn nhất làng, đến Thiên Vương lão tử tới cũng phải bị đồn đại hai trăm câu mới được tha.
Chẳng bao lâu, đã thấy bóng dáng Cố Tứ.
Trời nắng gắt, Cố Tứ đã cởϊ áσ.
Trên người là cơ bắp rắn chắc như được tạc từ đá, kết hợp với gương mặt điển trai lạnh lùng.
Làm không ít các chị dâu và cô gái đi ngang đều nhìn đến ngẩn ngơ.
Trong đó có cả nữ chính kiêm người ghi điểm, Lý Phỉ Phỉ.
“Cố Tứ, vợ cậu dẫn con tới đưa cơm cho cậu kìa!”
Trong đám người không biết ai hô lên một tiếng, Lý Phỉ Phỉ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng rời mắt khỏi người Cố Tứ.
Cảnh đó đều bị Đỗ Nguyệt Nhiêu thu hết vào mắt.
Cố Tứ quay đầu theo hướng tiếng gọi, một bóng dáng trắng trẻo mảnh mai xuất hiện giữa ruộng đồng, giống như một đóa hoa hồng quý phái rung rinh trong nhà kính.
Hoàn toàn không hợp với khung cảnh hoang vu xung quanh, từng bước từng bước tiến lại gần anh.
Giữa cánh đồng lúa chín vàng óng, người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên cạnh thân hình cao lớn của Cố Tứ, trông nhỏ nhắn mảnh mai vô cùng, nhất thời khiến không ít người nhìn đến ngẩn ngơ.
Cố Tứ ném công cụ nông nghiệp trong tay, sải bước đi về phía Đỗ Nguyệt Nhiêu, khóe mắt quét qua ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh, trong lòng bỗng thấy bực bội.
Anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Cố Tứ nhận ra giọng mình quá cứng nhắc thì dịu lại đôi chút, giọng nói mang theo vài phần gượng gạo: "Đồng ruộng bẩn lắm, có việc gì bảo Tiểu Minh tới nói với tôi là được rồi."
Đỗ Nguyệt Nhiêu lắc đầu: "Không bẩn, anh còn chưa ăn cơm, tôi với hai đứa nhỏ mang cơm đến cho anh."
"Hay là anh không muốn tôi đến?"
Cô nghiêng người đến gần Cố Tứ rồi ngẩng đầu nhìn anh, giọng mang theo chút uất ức.
"Khụ, không có." Trên khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của Cố Tứ thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.
"Rầm!" Một tiếng vang lên từ phía không xa, Đỗ Nguyệt Nhiêu liếc thấy Lý Phỉ Phỉ luống cuống nhặt lại sổ ghi điểm rơi xuống đất, vội vã bỏ đi, trong mắt cô thấp thoáng nét cười.
Quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt có chút tà tứ của Cố Tứ, hiển nhiên hành động ban nãy của cô đã lọt hết vào mắt anh.
Đỗ Nguyệt Nhiêu bị bắt quả tang, mặt hơi đỏ, vội vàng dời mắt.
Cố Tứ quay lại đảo mắt nhìn quanh, những người xung quanh bị ánh nhìn mang theo uy hϊếp của anh dọa cho lập tức cúi đầu chăm chú làm việc.
"Tôi mang theo bánh kẹp thịt và cháo đậu xanh đây."
Đỗ Nguyệt Nhiêu lo nghĩ Cố Tứ cần rửa tay nên đặc biệt mang theo hai bình nước, một đựng cháo đậu xanh đã làm lạnh, một đựng nước để rửa tay.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
