0 chữ
Chương 15
Chương 15
Thời đại này chẳng có bao nhiêu trò giải trí, mỗi nhà đều có ba bốn đứa nhỏ.
Vậy nên hai anh em sinh đôi cũng có rất nhiều bạn cùng tuổi.
Ngoài cửa, mấy nhóc con ló đầu nhìn vào, rõ ràng đến để rủ hai đứa ra ngoài chơi.
Tiểu Minh như con hổ nhỏ vừa được thả, lao đầu muốn chạy ra ngoài.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không giữ nổi thằng bé, bèn quay sang dặn Tiểu Hàn:
“Lúc mặt trời lên tới đỉnh thì phải về ăn cơm, có chuyện gì nhất định phải tìm mẹ, biết chưa?”
Tiểu Hàn gật đầu như gà mổ thóc.
Làng này rất an toàn, Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn đám nhóc tụm năm tụm ba ngoài cổng, cũng yên tâm hơn nhiều.
Không biết Cố Tứ dậy từ bao giờ, sân trước đã được dọn dẹp gần xong.
Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ cần quét dọn thêm vài phòng là ổn.
Hôm qua gần như đã dọn gần hết, hôm nay cô chuyển sự chú ý sang vườn sau.
Cô nhìn khu đất trống hoang vu ở hậu viện, bản năng nông dân trong dòng máu cô đột nhiên trỗi dậy, không trồng gì thì thật phí của trời.
Ngôi nhà này có vị trí cực tốt, lưng tựa núi, trước mặt có nước nhưng nguyên chủ lại chê xa đường lớn, cảm thấy sống ở đây chẳng khác nào sống sâu trong rừng núi.
Nhưng hiện tại, cô có không gian, sống ở đây thì việc bắt gà rừng, thỏ hoang, câu cá đều là chuyện bình thường, có lên núi đào được cái gì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Còn khu vườn sau nữa, nếu tận dụng tốt thì rất nhiều loại cây trồng trong không gian của cô sẽ có nguồn gốc hợp lý.
Ý tưởng thì rất tuyệt nhưng hiện thực lại vô cùng phũ phàng, bây giờ vườn sau chỉ là một bãi đất hoang chờ cô khai hoang.
Đất ở đây khá nghèo dinh dưỡng, người có chút hiểu biết về nông nghiệp đều biết chỉ trồng được các loại đậu hay kê không kén đất. Hoàn toàn không đạt được kỳ vọng trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu.
May mà cô còn có linh tuyền trong không gian.
Đỗ Nguyệt Nhiêu rút từng dòng nước linh tuyền từ không gian, tưới lên mảnh đất.
Nước linh tuyền không chỉ tốt cho cơ thể con người mà còn có thể cải thiện chất lượng đất đai.
Dùng linh tuyền tưới đất, dù trồng gì cũng cho năng suất gấp bội, cây cối mọc lên còn chứa linh khí, có lợi cho sức khỏe con người.
Đỗ Nguyệt Nhiêu âm thầm tính toán nên trồng những gì, rất nhanh đã lập được một danh sách trong đầu.
Buổi trưa, hai đứa nhỏ không biết đã chơi ở đâu, người dính đầy bùn đất trở về.
Chúng sợ bị Đỗ Nguyệt Nhiêu mắng nên đứng do dự mãi mới dám vào nhà.
Cũng không dám nhìn cô, chỉ cắm đầu chạy thẳng vào phòng tắm.
Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ cười lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Giai đoạn này đang là lúc bận rộn thu hoạch vụ thu, Cố Tứ đã báo trước trưa nay không về ăn cơm.
Thời tiết nóng bức, Đỗ Nguyệt Nhiêu cũng không có nhiều nguyên liệu, bèn luộc ít thịt ba chỉ làm vài cái bánh nhân thịt, kèm thêm cháo đậu xanh.
Khi nấu cháo, cô cố ý cho thêm đường phèn.
Cháo vừa chín, lại bỏ thêm mấy viên đá làm mát.
Hai đứa nhỏ tắm xong đi ra, đã được uống cháo đậu xanh mát lạnh thơm ngon.
Mỗi đứa ôm một cái bánh nhân thịt, ăn như sói đói, qua vài bữa cơm, dạ dày hai đứa đã hoàn toàn bị Đỗ Nguyệt Nhiêu chinh phục.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành của các con đâu.” Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa cười vừa lau miệng cho hai đứa nhỏ.
Sau khi dọn dẹp đơn giản căn bếp, Đỗ Nguyệt Nhiêu dỗ hai đứa đi ngủ trưa.
“Ăn xong phải đi ngủ, tỉnh dậy rồi mang cơm cho cha với mẹ.”
“Đi đưa cơm cho cha!”
Hai đứa còn chưa từng đi đưa cơm cho cha bao giờ!
Cố Ánh Minh mở to đôi mắt, kích động đến mức không ngủ được.
Cuối cùng vẫn tự chơi đến mệt rồi mới từ từ thϊếp đi.
Đỗ Nguyệt Nhiêu tranh thủ lúc hai đứa ngủ mà giặt sạch đống quần áo bẩn trên người chúng.
Bây giờ trời nắng to, đến chiều là khô.
Khi đến giờ, Đỗ Nguyệt Nhiêu đi gọi hai nhóc dậy.
Không biết Tiểu Hàn tỉnh dậy từ lúc nào, đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên mép giường.
Đỗ Nguyệt Nhiêu gọi Cố Ánh Minh dậy, cậu ấy nhớ đến chuyện đi đưa cơm cho cha nên không như hôm qua còn lười biếng nằm nướng, lập tức mặc quần áo, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu hài lòng nhìn hai nhóc con giống nhau như đúc.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Yeah!” Cố Ánh Minh nhảy khỏi giường, như chú cún con vui mừng chạy lao ra ngoài.
Đỗ Nguyệt Nhiêu xoay người chuẩn bị đi theo, khóe mắt thoáng thấy một ánh nhìn mãnh liệt và đầy khát khao.
Cố Ánh Hàn ngồi trên giường, đôi mắt trong veo đen trắng phân minh, nhìn cô chằm chằm.
Vậy nên hai anh em sinh đôi cũng có rất nhiều bạn cùng tuổi.
Ngoài cửa, mấy nhóc con ló đầu nhìn vào, rõ ràng đến để rủ hai đứa ra ngoài chơi.
Tiểu Minh như con hổ nhỏ vừa được thả, lao đầu muốn chạy ra ngoài.
Đỗ Nguyệt Nhiêu không giữ nổi thằng bé, bèn quay sang dặn Tiểu Hàn:
“Lúc mặt trời lên tới đỉnh thì phải về ăn cơm, có chuyện gì nhất định phải tìm mẹ, biết chưa?”
Tiểu Hàn gật đầu như gà mổ thóc.
Làng này rất an toàn, Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn đám nhóc tụm năm tụm ba ngoài cổng, cũng yên tâm hơn nhiều.
Không biết Cố Tứ dậy từ bao giờ, sân trước đã được dọn dẹp gần xong.
Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ cần quét dọn thêm vài phòng là ổn.
Hôm qua gần như đã dọn gần hết, hôm nay cô chuyển sự chú ý sang vườn sau.
Ngôi nhà này có vị trí cực tốt, lưng tựa núi, trước mặt có nước nhưng nguyên chủ lại chê xa đường lớn, cảm thấy sống ở đây chẳng khác nào sống sâu trong rừng núi.
Nhưng hiện tại, cô có không gian, sống ở đây thì việc bắt gà rừng, thỏ hoang, câu cá đều là chuyện bình thường, có lên núi đào được cái gì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Còn khu vườn sau nữa, nếu tận dụng tốt thì rất nhiều loại cây trồng trong không gian của cô sẽ có nguồn gốc hợp lý.
Ý tưởng thì rất tuyệt nhưng hiện thực lại vô cùng phũ phàng, bây giờ vườn sau chỉ là một bãi đất hoang chờ cô khai hoang.
Đất ở đây khá nghèo dinh dưỡng, người có chút hiểu biết về nông nghiệp đều biết chỉ trồng được các loại đậu hay kê không kén đất. Hoàn toàn không đạt được kỳ vọng trong lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu.
Đỗ Nguyệt Nhiêu rút từng dòng nước linh tuyền từ không gian, tưới lên mảnh đất.
Nước linh tuyền không chỉ tốt cho cơ thể con người mà còn có thể cải thiện chất lượng đất đai.
Dùng linh tuyền tưới đất, dù trồng gì cũng cho năng suất gấp bội, cây cối mọc lên còn chứa linh khí, có lợi cho sức khỏe con người.
Đỗ Nguyệt Nhiêu âm thầm tính toán nên trồng những gì, rất nhanh đã lập được một danh sách trong đầu.
Buổi trưa, hai đứa nhỏ không biết đã chơi ở đâu, người dính đầy bùn đất trở về.
Chúng sợ bị Đỗ Nguyệt Nhiêu mắng nên đứng do dự mãi mới dám vào nhà.
Cũng không dám nhìn cô, chỉ cắm đầu chạy thẳng vào phòng tắm.
Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ cười lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Giai đoạn này đang là lúc bận rộn thu hoạch vụ thu, Cố Tứ đã báo trước trưa nay không về ăn cơm.
Khi nấu cháo, cô cố ý cho thêm đường phèn.
Cháo vừa chín, lại bỏ thêm mấy viên đá làm mát.
Hai đứa nhỏ tắm xong đi ra, đã được uống cháo đậu xanh mát lạnh thơm ngon.
Mỗi đứa ôm một cái bánh nhân thịt, ăn như sói đói, qua vài bữa cơm, dạ dày hai đứa đã hoàn toàn bị Đỗ Nguyệt Nhiêu chinh phục.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành của các con đâu.” Đỗ Nguyệt Nhiêu vừa cười vừa lau miệng cho hai đứa nhỏ.
Sau khi dọn dẹp đơn giản căn bếp, Đỗ Nguyệt Nhiêu dỗ hai đứa đi ngủ trưa.
“Ăn xong phải đi ngủ, tỉnh dậy rồi mang cơm cho cha với mẹ.”
“Đi đưa cơm cho cha!”
Hai đứa còn chưa từng đi đưa cơm cho cha bao giờ!
Cố Ánh Minh mở to đôi mắt, kích động đến mức không ngủ được.
Cuối cùng vẫn tự chơi đến mệt rồi mới từ từ thϊếp đi.
Đỗ Nguyệt Nhiêu tranh thủ lúc hai đứa ngủ mà giặt sạch đống quần áo bẩn trên người chúng.
Bây giờ trời nắng to, đến chiều là khô.
Khi đến giờ, Đỗ Nguyệt Nhiêu đi gọi hai nhóc dậy.
Không biết Tiểu Hàn tỉnh dậy từ lúc nào, đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên mép giường.
Đỗ Nguyệt Nhiêu gọi Cố Ánh Minh dậy, cậu ấy nhớ đến chuyện đi đưa cơm cho cha nên không như hôm qua còn lười biếng nằm nướng, lập tức mặc quần áo, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Đỗ Nguyệt Nhiêu hài lòng nhìn hai nhóc con giống nhau như đúc.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Yeah!” Cố Ánh Minh nhảy khỏi giường, như chú cún con vui mừng chạy lao ra ngoài.
Đỗ Nguyệt Nhiêu xoay người chuẩn bị đi theo, khóe mắt thoáng thấy một ánh nhìn mãnh liệt và đầy khát khao.
Cố Ánh Hàn ngồi trên giường, đôi mắt trong veo đen trắng phân minh, nhìn cô chằm chằm.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
