TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Đỗ Nguyệt Nhiêu tuy thích nấu ăn nhưng thật sự đau đầu với mấy thứ chén bát dính dầu mỡ nên đối với sự chủ động của Cố Tứ thì hoàn toàn không từ chối.

Đỗ Nguyệt Nhiêu thấy hôm nay trời nắng to thì đem hết chăn màn ra phơi.

Cô phát hiện ngoài chăn của mình có lớp lót tơ tằm lụa bóng thì những cái còn lại đều là chăn đệm bằng vải thô bình thường.

Theo ký ức của nguyên chủ, là do Cố Tứ phát hiện nguyên chủ bị chăn thô cọ vào làm da mẩn đỏ khó chịu nên đã chủ động đổi cho cô.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nghĩ đến việc phải đổi luôn cho hai đứa nhỏ trước khi thời tiết trở lạnh, da trẻ con cũng rất nhạy cảm.

Khi cô đang chìm vào suy nghĩ thì bị giọng nói nghiêm khắc của Cố Tứ cắt ngang.

“Hôm qua là ai làm mẹ bị thương?”

Hai đứa nhỏ đang chơi đùa lập tức cứng đờ.

Đỗ Nguyệt Nhiêu đang phơi chăn cũng cảm thấy tim mình trầm xuống.

Chuyện nên đến cuối cùng vẫn đến, việc này không thể dễ dàng cho qua.

“Là con!” Cố Ánh Minh ưỡn ngực, chủ động bước lên.

Cố Tứ vẫn luôn dạy hai đứa phải dám làm dám chịu nên dù bọn trẻ có chút nghịch ngợm nhưng lại không mang theo những thói xấu thường thấy ở trẻ con.

Cố Ánh Minh còn chưa cao bằng chân Cố Tứ nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cha, lại không hề lùi bước.

Cha con hai người quả thực là một khuôn đúc ra.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nhìn cảnh đó mà tim đập thình thịch, vừa định lên tiếng xoa dịu bầu không khí căng thẳng thì bị Cố Tứ cắt ngang.

Hắn nghiêm giọng, gương mặt lạnh lùng không giận mà vẫn đầy uy nghiêm.

“Nói rõ ràng!”

“Người đàn bà này làm anh con không vui!”

Cố Ánh Minh dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, bị cha quát mắng xong, giọng nói không kìm được mà mang theo tiếng khóc.

Cố Tứ biết lời của Cố Ánh Minh không rõ ràng, thằng bé chỉ nói ra những gì nó nhìn thấy, vì vậy hắn quay sang nhìn Cố Ánh Hàn.

Hắn biết đứa con lớn của mình tuy ít nói nhưng lại nhạy cảm và chín chắn hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.

Rất lâu trôi qua, Tiểu Hàn vẫn không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu bấu lấy móng tay, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Người cứu cậu ra khỏi hầm rượu là mẹ mà người nhốt cậu trong hầm rượu cũng là mẹ.

Vì thế, Cố Ánh Hàn cúi đầu, im lặng không nói.

Cha con ba người cứ thế giằng co.

Tiếp tục thế này cũng không phải cách, Đỗ Nguyệt Nhiêu hít sâu một hơi, chủ động bước ra nhận lỗi.

“Anh đừng trách hai đứa nhỏ, là lỗi của tôi, là tôi đã nhốt Tiểu Hàn bị sốt vào hầm rượu trước khi rời đi.”

Đỗ Nguyệt Nhiêu nói xong câu này thì tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, cô không biết gương mặt mình sắp phải đối diện là như thế nào.

Là sự chán ghét của Cố Tứ, là ánh mắt căm hận của hai đứa trẻ...

Chẳng lẽ cô thực sự phải mất đi hai đứa nhỏ này sao?

“Nếu cô không thích hai đứa trẻ thì để tôi đưa chúng đến nhà chị dâu. Cô không cần lo lắng sẽ bị trẻ con ràng buộc, muốn đi lúc nào cũng được, tôi lúc nào cũng rảnh đi làm giấy ly hôn với cô.”

Giọng nói của Cố Tứ không hề mang theo cảm xúc, anh dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị đi.

Đỗ Nguyệt Nhiêu không thích trẻ con, hai đứa trẻ này cũng là bị ép sinh ra, Cố Tứ chưa bao giờ quên điều đó.

Dù lời nói ấy rất tàn nhẫn khi nói trước mặt con trẻ.

“Không!” Đỗ Nguyệt Nhiêu không ngờ lại nghe được những lời như vậy, cô mở to mắt, vội vàng ngăn cản.

“Tôi sẽ cố học cách làm một người mẹ tốt, tin tôi đi.”

Cố Tứ không tỏ rõ thái độ, ánh mắt anh dừng lại trên người hai đứa nhỏ.

Tiểu Hàn do dự một lát rồi bước một bước về phía Đỗ Nguyệt Nhiêu, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay cậu muốn ở lại bên mẹ.

Tiểu Minh phồng má nói: “Con muốn ở cạnh anh, bảo vệ anh khỏi bị người đàn bà xấu bắt nạt!”

Đỗ Nguyệt Nhiêu trong lòng cảm động không thôi, nỗ lực cả ngày của cô cuối cùng cũng không uổng phí, hai đứa trẻ không còn coi cô như thú dữ nữa.

Lúc này, tiếng trống từ công trường trên phố vang lên.

Cố Tứ dặn dò: “Đồ ăn ở trong tủ bếp, tối tôi tan làm sẽ về.”

Anh nói xong thì cầm lấy công cụ nông nghiệp ở góc nhà, vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại Đỗ Nguyệt Nhiêu và hai đứa nhỏ nhìn nhau không nói nên lời.

Đỗ Nguyệt Nhiêu tiếp tục thu dọn nhà cửa, hôm nay chỉ còn lại mấy việc lặt vặt.

Hai đứa nhỏ còn chưa đợi Cố Tứ đi xa, đã như làn khói muốn chạy ra ngoài chơi, bị Đỗ Nguyệt Nhiêu một tay túm lấy cổ áo mỗi đứa.

6

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.