TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Không hề giống người đã sinh hai đứa con.

Cô vừa lau mái tóc đen nhánh, vừa bước ra ngoài.

Không xa, Cố Tứ đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ. Dù bên ngoài có tiếng tăm hung dữ nhưng với hai đứa con, anh lại dịu dàng hết mực.

Cô vừa ra khỏi cửa, khăn trên tay Đỗ Nguyệt Nhiêu đột nhiên rơi xuống đất. Cô cúi người định nhặt lên, không ngờ lại kéo căng vết thương sau lưng, đau đến mức bật thốt: “Ách...”

Ba cha con lập tức quay đầu nhìn về phía cô.

Dưới ánh trăng, người phụ nữ vừa tắm xong có làn da trắng đến mức phát sáng.

Tóc ướt dính lên gương mặt và chiếc cổ dài mảnh mai.

Cô đưa tay ôm lưng, đôi mắt hạnh ướŧ áŧ như sắp khóc, môi đỏ như máu vì bị cắn.

“Sao vậy?” Cố Tứ hỏi.

Cố Ánh Minh nghe thấy cô kêu đau, lập tức chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

“Không sao, chỉ là va vào đâu đó thôi.” Đỗ Nguyệt Nhiêu sợ Cố Ánh Minh bị mắng, vội xua tay ra hiệu với Cố Tứ rằng mình ổn rồi nhanh chóng quay về phòng.

Cố Tứ nhìn vẻ mặt tội lỗi của Cố Ánh Minh, cũng đoán ra phần nào sự tình.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc trách mắng trẻ con.

Không quát con vào buổi tối gần như là luật bất thành văn.

Chuyện cần ưu tiên là lo cho sức khoẻ Đỗ Nguyệt Nhiêu.

Chỉ cần chưa ly hôn, anh là người làm chồng đương nhiên phải làm tròn bổn phận.

Cố Tứ lấy bình rượu thuốc từ phòng mình và hai đứa nhỏ rồi đi đến phòng Đỗ Nguyệt Nhiêu.

Lúc ấy, anh quên mất phải gõ cửa.

“Tôi có thuốc đây...”

Vừa ngẩng đầu, Cố Tứ đã thấy Đỗ Nguyệt Nhiêu đang quay lưng, vừa mới cởϊ áσ.

Tấm lưng trắng mịn mảnh mai hiện lên dưới bóng tối như bạch ngọc thượng hạng, ánh lên lờ mờ.

Làn da trắng như tuyết nhưng lại có một vết bầm tím to bằng nắm tay nổi bật trên đó, trông thật đáng sợ.

Đỗ Nguyệt Nhiêu nghe thấy tiếng động sau lưng thì lập tức kéo áo khoác bên cạnh lên người, quay đầu lại đầy cảnh giác.

Cửa phòng bị bóng dáng quá cao lớn của người đàn ông che mất ánh sáng, khí thế ngút trời.

“Á...” Đỗ Nguyệt Nhiêu chưa kịp thích nghi với thân phận mới nên khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông lạ trong bóng tối, tim cô như nhảy khỏi l*иg ngực, ngón tay siết chặt lấy ga giường.

Cố Tứ thấy sắc mặt cô trắng bệch, lúc này mới ý thức được mình quá đường đột, làm cô sợ.

Anh bước lên một bước, để lộ rõ gương mặt, cầm bình thuốc giơ lên cho cô thấy.

“Tôi có thuốc.”

Đỗ Nguyệt Nhiêu nghe thấy giọng nói quen mà lạ thì dần nhớ lại người đàn ông này là chồng cô.

Trái tim treo lơ lửng mới tạm buông xuống.

Bình sứ nhỏ trắng muốt trong tay Cố Tứ phát sáng dưới ánh đèn dầu, khiến lòng Đỗ Nguyệt Nhiêu ấm lên.

Không ngờ anh lại là người chu đáo như vậy.

Chỉ một tiếng kêu khẽ thôi mà anh cũng phát hiện ra cô bị thương.

Ngược lại, chính cô mới là người phản ứng quá mức.

Cô nghĩ vậy thì lập tức chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Cố Tứ quay người, ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng tránh đi.

“Tôi để thuốc ở đây.”

Cố Tứ sợ mình lại làm cô sợ nên để thuốc trên bàn rồi quay lưng định rời đi.

Nhưng bị Đỗ Nguyệt Nhiêu gọi lại.

“Ờm...” Giọng cô gái mềm mại vang lên rõ ràng giữa đêm đen.

“Vết thương sau lưng... Tôi với không tới. Anh giúp tôi được không?” Cô nói xong thì quay lưng, vén áo, nằm úp xuống giường.

Tiếng sột soạt vang lên, hơi thở Cố Tứ bất giác nghẹn lại.

Hồi lâu, anh nhặt lại bình thuốc vừa đặt xuống, ngồi lên mép giường của cô.

Khác với cái liếc nhìn lúc nãy, lần này phần lớn thắt lưng mảnh khảnh của người phụ nữ hiện ra trước mắt, Cố Tứ trừng mắt, bất giác nín thở.

Sao eo lại nhỏ như thế, như thể chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là gãy ngay.

Anh đổ chất lỏng màu đỏ lên tấm lưng trắng mịn, sự tương phản rõ rệt đến chói mắt.

Cố Tứ hít sâu, lập tức dời tầm mắt, trầm giọng nói: “Tay tôi hơi mạnh, cô ráng chịu một chút, xoa tan máu bầm là ổn.”

“Vâng.” Đỗ Nguyệt Nhiêu ngoan ngoãn đáp lời nhưng khi tay anh vừa chạm vào...

“Ưʍ...” Cô bật ra tiếng rên đầy đau đớn.

Bàn tay nóng bỏng, lực rất mạnh, khiến cô lập tức ứa nước mắt.

Vùng da bị thương vốn đã rất nhạy cảm, giờ bị chạm vào càng đau dữ dội, cô không rõ là vì tay anh quá nóng hay vì xoa bóp quá mạnh.

Da cô vốn mẫn cảm, lại đặc biệt sợ đau.

“Anh nhẹ chút...”

Giọng mang theo tiếng nức nở khiến lòng Cố Tứ chấn động nhưng lời ra miệng lại lạnh lùng: “Lực nhẹ quá không tan được máu bầm.”

“Ư...” Đỗ Nguyệt Nhiêu chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau từ sau lưng truyền đến, ngón tay mảnh mai siết chặt lấy ga giường.

7

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.