0 chữ
Chương 11
Chương 11
Ông nhẹ nhàng xoa đầu cô bé đầy yêu thương.
“Ông ơi! Bà ơi!” Giọng Cố Ánh Minh vang dội, thằng bé chạy lon ton vào nhà họ Cố.
“Ôi!” Cha Cố mặt mày hiền hòa chạy ra đón.
“Đây là thịt cháu mang đến hiếu kính ông bà, ông bà ăn nhiều thịt cho khỏe ạ.”
Cố Ánh Minh đặt bát lên bàn, miệng ríu rít, cha Cố cười tít mắt rồi ôm lấy Cố Ánh Minh cưng chiều không thôi.
“Ôi trời ơi cháu ngoan của ông, mang về nhà ăn đi, ông không thích ăn thịt đâu.”
“Nhà cháu còn nhiều lắm, ông cứ ăn đi.”Cố Ánh Minh nói xong thì tung tăng chạy về.
Cha Cố sợ thằng bé vấp ngã mà lo lắng tiễn mắt theo con đường về.
Cố Diệu Tổ bên cạnh nhìn chằm chằm bát thịt trên bàn, hai mắt sáng rực.
Thịt cho ông bà, chẳng phải cũng là thịt của hắn sao?
Dù sao bà nội cũng thương hắn nhất, cuối cùng mớ thịt này chắc chắn sẽ vào bụng hắn.
Cố Diệu Tổ chẳng buồn rửa tay, cũng không lấy đũa, vươn tay bốc thịt gà ăn ngon lành.
Thơm!
Thịt gà thơm lừng, thịt săn chắc, cách nấu lạ miệng, hắn chưa từng ăn miếng nào ngon như thế, đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Cố Diệu Tổ mυ"ŧ sạch từng khúc xương.
Khâu Mai nhìn con trai ăn như rồng cuốn, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Cố Tứ có ở nhà thì sao? Thịt nhà anh cuối cùng chẳng phải cũng ngoan ngoãn vào bụng con cô ta.
Ai bảo con trai cô ta là trưởng tôn trưởng tộc nhà họ Cố chứ!
Cha Cố cười tươi quay lại nhà, vừa vào đã thấy Cố Diệu Tổ ăn hết sạch thịt, còn lấy bánh ngô chấm nước thịt mà ăn.
Một bát thịt đầy, cha mẹ làm việc cả ngày chưa kịp ăn miếng nào, bà bầu là Cố Uyển cũng không có phần, cuối cùng toàn bộ vào hết trong bụng của Cố Diệu Tổ.
Huống hồ thịt này là thứ con trai mang sang hiếu kính cha mẹ, dù Cố Diệu Tổ có thèm thịt, cũng không thể cứ thế im lặng mà ăn sạch.
So sánh giữa Cố Ánh Minh và Cố Diệu Tổ rõ rành rành, khiến lòng cha Cố lạnh buốt.
Cố Diệu Tổ vẫn ngửa mặt ăn, thấy vẻ mặt cha Cố, trong lòng có chút sợ hãi.
Nhưng khi thấy bà nội đầy chiều chuộng, Cố Diệu Tổ lập tức nhào qua, ôm lấy tay bà nội nũng nịu: “Bà ơi, bà sang nhà chú Hai xin thêm thịt đi, con còn muốn ăn.”
Mẹ Cố vừa liếc đã nhìn ra vẻ mặt không vui của cha Cố nên không tiện đồng ý với Cố Diệu Tổ.
Cha Cố cố nhịn không trút giận lên đầu đứa nhỏ, quay lại trừng Khâu Mai một cái thật dữ: “Bớt dạy cho Diệu Tổ mấy cái trò học đâu không biết, nghe rõ chưa!”
Dù ngoài miệng Khâu Mai có ngang ngược thế nào, trong nhà vẫn giữ nỗi sợ bản năng giữa con dâu với cha chồng nên vội vàng gật đầu.
“Cha nói phải, đều tại con dạy dỗ Diệu Tổ không tốt.”
Cha Cố hút điếu thuốc lào, một hơi lại một hơi.
Bên tai là tiếng Cố Diệu Tổ đang cáu gắt với Khâu Mai: “Mẹ ơi, con còn muốn ăn thịt nữa mà...”
Bên phía Cố Tứ, cả nhà đã ăn sạch sẽ hết cơm canh.
Sau bữa ăn, Cố Tứ tự giác vào bếp rửa xoong nồi, bát đũa.
Hai đứa nhỏ ngồi trong sân ngắm sao, Cố Ánh Minh nói nhiều, ríu rít kể với anh trai đủ loại hình vẽ được nối từ các vì sao trên trời.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa, hoà với âm thanh ve kêu râm ran, lúc này Đỗ Nguyệt Nhiêu mới thực sự cảm nhận được bản thân đã xuyên không rồi.
Cố Tứ đang nấu nước ở bếp, mồ hôi làm ướt lưng áo ba lỗ, anh thuận tay cởi ra, để lộ cơ bắp rắn chắc nổi cuồn cuộn.
Anh trầm giọng nói với Đỗ Nguyệt Nhiêu: “Cô tắm trước đi, để tôi tắm cho hai đứa nhỏ.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu khe khẽ “ừ” một tiếng, cô ít khi nhìn cơ thể đàn ông, vì xấu hổ nên vội quay đầu đi, cầm khăn và quần áo sạch rồi đến nhà tắm.
Góc đông nam trong sân có một phòng tắm, do chính tay Cố Tứ làm. Một thùng sắt được đặt trên mái, lợi dụng ánh nắng ban ngày để làm nóng nước, nối vào bên trong bằng một ống nước.
Khi tắm, Đỗ Nguyệt Nhiêu còn cố tình pha một chút linh tuyền từ không gian vào nước, rất tốt cho da.
Sau khi tắm xong, cô đứng trước gương trong phòng tắm, quan sát thân thể hiện tại của mình.
Làn da trắng nõn, mịn màng là điều hiếm thấy ở nông thôn. Khuôn mặt mềm mại mà không diêm dúa, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ.
Thân thể này giống cô ở kiếp trước đến tám phần, chỉ là mang nhiều nét quyến rũ trưởng thành hơn.
Tuy tay chân thon thả nhưng chỗ cần đầy đặn thì lại rất tròn trịa, thực phẩm tự nhiên của thời đại này đã dưỡng ra một thân thể mềm mại mơn mởn.
“Ông ơi! Bà ơi!” Giọng Cố Ánh Minh vang dội, thằng bé chạy lon ton vào nhà họ Cố.
“Ôi!” Cha Cố mặt mày hiền hòa chạy ra đón.
“Đây là thịt cháu mang đến hiếu kính ông bà, ông bà ăn nhiều thịt cho khỏe ạ.”
Cố Ánh Minh đặt bát lên bàn, miệng ríu rít, cha Cố cười tít mắt rồi ôm lấy Cố Ánh Minh cưng chiều không thôi.
“Ôi trời ơi cháu ngoan của ông, mang về nhà ăn đi, ông không thích ăn thịt đâu.”
“Nhà cháu còn nhiều lắm, ông cứ ăn đi.”Cố Ánh Minh nói xong thì tung tăng chạy về.
Cha Cố sợ thằng bé vấp ngã mà lo lắng tiễn mắt theo con đường về.
Cố Diệu Tổ bên cạnh nhìn chằm chằm bát thịt trên bàn, hai mắt sáng rực.
Thịt cho ông bà, chẳng phải cũng là thịt của hắn sao?
Dù sao bà nội cũng thương hắn nhất, cuối cùng mớ thịt này chắc chắn sẽ vào bụng hắn.
Thơm!
Thịt gà thơm lừng, thịt săn chắc, cách nấu lạ miệng, hắn chưa từng ăn miếng nào ngon như thế, đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Cố Diệu Tổ mυ"ŧ sạch từng khúc xương.
Khâu Mai nhìn con trai ăn như rồng cuốn, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Cố Tứ có ở nhà thì sao? Thịt nhà anh cuối cùng chẳng phải cũng ngoan ngoãn vào bụng con cô ta.
Ai bảo con trai cô ta là trưởng tôn trưởng tộc nhà họ Cố chứ!
Cha Cố cười tươi quay lại nhà, vừa vào đã thấy Cố Diệu Tổ ăn hết sạch thịt, còn lấy bánh ngô chấm nước thịt mà ăn.
Một bát thịt đầy, cha mẹ làm việc cả ngày chưa kịp ăn miếng nào, bà bầu là Cố Uyển cũng không có phần, cuối cùng toàn bộ vào hết trong bụng của Cố Diệu Tổ.
Huống hồ thịt này là thứ con trai mang sang hiếu kính cha mẹ, dù Cố Diệu Tổ có thèm thịt, cũng không thể cứ thế im lặng mà ăn sạch.
Cố Diệu Tổ vẫn ngửa mặt ăn, thấy vẻ mặt cha Cố, trong lòng có chút sợ hãi.
Nhưng khi thấy bà nội đầy chiều chuộng, Cố Diệu Tổ lập tức nhào qua, ôm lấy tay bà nội nũng nịu: “Bà ơi, bà sang nhà chú Hai xin thêm thịt đi, con còn muốn ăn.”
Mẹ Cố vừa liếc đã nhìn ra vẻ mặt không vui của cha Cố nên không tiện đồng ý với Cố Diệu Tổ.
Cha Cố cố nhịn không trút giận lên đầu đứa nhỏ, quay lại trừng Khâu Mai một cái thật dữ: “Bớt dạy cho Diệu Tổ mấy cái trò học đâu không biết, nghe rõ chưa!”
Dù ngoài miệng Khâu Mai có ngang ngược thế nào, trong nhà vẫn giữ nỗi sợ bản năng giữa con dâu với cha chồng nên vội vàng gật đầu.
“Cha nói phải, đều tại con dạy dỗ Diệu Tổ không tốt.”
Bên tai là tiếng Cố Diệu Tổ đang cáu gắt với Khâu Mai: “Mẹ ơi, con còn muốn ăn thịt nữa mà...”
Bên phía Cố Tứ, cả nhà đã ăn sạch sẽ hết cơm canh.
Sau bữa ăn, Cố Tứ tự giác vào bếp rửa xoong nồi, bát đũa.
Hai đứa nhỏ ngồi trong sân ngắm sao, Cố Ánh Minh nói nhiều, ríu rít kể với anh trai đủ loại hình vẽ được nối từ các vì sao trên trời.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa, hoà với âm thanh ve kêu râm ran, lúc này Đỗ Nguyệt Nhiêu mới thực sự cảm nhận được bản thân đã xuyên không rồi.
Cố Tứ đang nấu nước ở bếp, mồ hôi làm ướt lưng áo ba lỗ, anh thuận tay cởi ra, để lộ cơ bắp rắn chắc nổi cuồn cuộn.
Anh trầm giọng nói với Đỗ Nguyệt Nhiêu: “Cô tắm trước đi, để tôi tắm cho hai đứa nhỏ.”
Đỗ Nguyệt Nhiêu khe khẽ “ừ” một tiếng, cô ít khi nhìn cơ thể đàn ông, vì xấu hổ nên vội quay đầu đi, cầm khăn và quần áo sạch rồi đến nhà tắm.
Góc đông nam trong sân có một phòng tắm, do chính tay Cố Tứ làm. Một thùng sắt được đặt trên mái, lợi dụng ánh nắng ban ngày để làm nóng nước, nối vào bên trong bằng một ống nước.
Khi tắm, Đỗ Nguyệt Nhiêu còn cố tình pha một chút linh tuyền từ không gian vào nước, rất tốt cho da.
Sau khi tắm xong, cô đứng trước gương trong phòng tắm, quan sát thân thể hiện tại của mình.
Làn da trắng nõn, mịn màng là điều hiếm thấy ở nông thôn. Khuôn mặt mềm mại mà không diêm dúa, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ.
Thân thể này giống cô ở kiếp trước đến tám phần, chỉ là mang nhiều nét quyến rũ trưởng thành hơn.
Tuy tay chân thon thả nhưng chỗ cần đầy đặn thì lại rất tròn trịa, thực phẩm tự nhiên của thời đại này đã dưỡng ra một thân thể mềm mại mơn mởn.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
