0 chữ
Chương 27
Chương 7.2: Vương Mai
“Được, cậu sẽ lo chuyện này, cậu thấy ủy ban khu phố và đồn cảnh sát cũng cách đây không xa, thật ra chúng ta cũng chẳng cần đến tiền thuê nhà lắm, cho các cơ quan nhà nước ở thuê miễn phí cũng được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.”
Phó Vĩ Luân lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Cháu ở nhà với anh cả, cậu đi ra ngoài một chút.”
Đưa mắt nhìn cậu ba ra khỏi nhà, Phó Hiểu lại quay đầu nhìn anh cả cao hơn mình không ít.
Cô ngước đầu, tròng mắt trong suốt hỏi: “Anh cả, anh có mệt không, có muốn đi ngủ một giấc không?”
Phó Dục cưng chiều nói với cô: “Không mệt, em có muốn làm gì không, anh cả sẽ làm cùng em.”
“Vậy anh cả cùng em tới cao ốc bách hóa đi, trong nhà có rất nhiều phiếu, nếu không nhanh đi đổi thì sẽ bị quá hạn mất.”
“Được, khi nào chúng ta đi?”
“Bây giờ ạ, bây giờ sẽ vắng lắm, anh cả, anh chờ em đi sửa soạn quần áo một chút.”
Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ lễ, giờ làm việc cũng vừa mới bắt đầu nên người đến cao ốc bách hóa lúc này cũng không nhiều.”
Coi thường thái độ lỗ mũi hướng lên trời của nhân viên bán hàng, Phó Hiểu cứ thế kéo anh cả tới quầy bán quần áo may sẵn, trên quầy kiểu dáng quần áo cũng không nhiều, cô xài hai mươi đồng mua hai chiếc áo sơ mi nam, lại nhặt thêm hai chiếc quần vải sợi tổng hợp tê-ri-len.
Cô thấy có vẻ cậu ba và anh cả cũng không có mang theo quần áo nên giờ tiện mua luôn quần áo mới để bọn họ thay.
Cũng tự chọn cho mình một chiếc quần đen.
Sau khi đưa phiếu vải và tiền cho nhân viên bán hàng, cô lại kéo anh cả tới quầy bánh ngọt, cuối cùng cũng dùng toàn bộ phiếu ở trong nhà.
Sau đó cô lại kéo anh cả đang cố chấp muốn mua kẹo cho mình ra khỏi cao ốc bách hóa.
Trên đường về nhà Phó Dục một tay xách túi đồ, tay còn lại dắt tay em gái, cảm khái trong lòng: Em gái lanh lợi quả là khác biệt hoàn toàn với tiểu tử thối kia, nếu như đây mà là em trai thì khẳng định tới cao ốc bách hóa rồi là sẽ chạy thẳng tới chỗ bán quà vặt, chứ làm sao có thể giống như em gái hiểu chuyện đi mua quần áo cho cậu ấy được.
“Anh cả, giờ anh đang học cao trung rồi sao?”
Mặt mũi thiếu niên tuấn dật, dịu dàng cúi xuống nhìn cô: “Ừ, đang học lớp mười một cao trung, anh hai em học lớp tám sơ trung*, chờ khi nào về rồi em cũng sẽ được đi học ở trường trong huyện.”
*Sơ trung: trung học cơ sở.
“Vậy em sẽ học chung một trường với anh cả sao?”
“Em sẽ học chung trường với anh hai em, nhưng mà em cũng đừng sợ, anh hai nhất định sẽ bảo vệ em, anh cả cũng sẽ thường xuyên đến thăm em nữa.”
“Anh cả.”
“Ừ?”
“Cảm ơn anh.”
Vừa vặn đến giữa trưa.
Dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên mỉm cười xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cơn gió nhẹ thổi qua, truyền lời của thiếu niên tới bên tai cô:
“Chúng ta là người một nhà.”
“...”
Hai người Phó Hiểu vừa đi tới trước cửa nhà thì nhìn thấy người đang đứng trước mặt.
Đột nhiên cô đi chậm lại.
Trước cửa nhà họ Phó có một cô gái đang đứng gõ cửa, nói gõ thì không đúng lắm, đập cửa thì hợp lý hơn.
Cô gái trước mặt quần áo đầu tóc đều cực kỳ xốc xếch, trên tay còn đang cầm đá, cứ liên tục đập lên cửa giống như đang phát tiết.
Phó Dục nghiêm nghị la rầy: “Đang làm gì đó?”
Người nọ nghe được thì cục đá trong tay cũng rơi xuống đất, xoay người lại.
Phó Hiểu nhìn cô gái đó rồi nhíu mày.
“...”
“Vương Mai?”
Ánh mắt cô nhìn cô ta tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Phó Vĩ Luân lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Cháu ở nhà với anh cả, cậu đi ra ngoài một chút.”
Đưa mắt nhìn cậu ba ra khỏi nhà, Phó Hiểu lại quay đầu nhìn anh cả cao hơn mình không ít.
Cô ngước đầu, tròng mắt trong suốt hỏi: “Anh cả, anh có mệt không, có muốn đi ngủ một giấc không?”
Phó Dục cưng chiều nói với cô: “Không mệt, em có muốn làm gì không, anh cả sẽ làm cùng em.”
“Vậy anh cả cùng em tới cao ốc bách hóa đi, trong nhà có rất nhiều phiếu, nếu không nhanh đi đổi thì sẽ bị quá hạn mất.”
“Bây giờ ạ, bây giờ sẽ vắng lắm, anh cả, anh chờ em đi sửa soạn quần áo một chút.”
Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ lễ, giờ làm việc cũng vừa mới bắt đầu nên người đến cao ốc bách hóa lúc này cũng không nhiều.”
Coi thường thái độ lỗ mũi hướng lên trời của nhân viên bán hàng, Phó Hiểu cứ thế kéo anh cả tới quầy bán quần áo may sẵn, trên quầy kiểu dáng quần áo cũng không nhiều, cô xài hai mươi đồng mua hai chiếc áo sơ mi nam, lại nhặt thêm hai chiếc quần vải sợi tổng hợp tê-ri-len.
Cô thấy có vẻ cậu ba và anh cả cũng không có mang theo quần áo nên giờ tiện mua luôn quần áo mới để bọn họ thay.
Cũng tự chọn cho mình một chiếc quần đen.
Sau khi đưa phiếu vải và tiền cho nhân viên bán hàng, cô lại kéo anh cả tới quầy bánh ngọt, cuối cùng cũng dùng toàn bộ phiếu ở trong nhà.
Trên đường về nhà Phó Dục một tay xách túi đồ, tay còn lại dắt tay em gái, cảm khái trong lòng: Em gái lanh lợi quả là khác biệt hoàn toàn với tiểu tử thối kia, nếu như đây mà là em trai thì khẳng định tới cao ốc bách hóa rồi là sẽ chạy thẳng tới chỗ bán quà vặt, chứ làm sao có thể giống như em gái hiểu chuyện đi mua quần áo cho cậu ấy được.
“Anh cả, giờ anh đang học cao trung rồi sao?”
Mặt mũi thiếu niên tuấn dật, dịu dàng cúi xuống nhìn cô: “Ừ, đang học lớp mười một cao trung, anh hai em học lớp tám sơ trung*, chờ khi nào về rồi em cũng sẽ được đi học ở trường trong huyện.”
*Sơ trung: trung học cơ sở.
“Vậy em sẽ học chung một trường với anh cả sao?”
“Em sẽ học chung trường với anh hai em, nhưng mà em cũng đừng sợ, anh hai nhất định sẽ bảo vệ em, anh cả cũng sẽ thường xuyên đến thăm em nữa.”
“Ừ?”
“Cảm ơn anh.”
Vừa vặn đến giữa trưa.
Dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên mỉm cười xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cơn gió nhẹ thổi qua, truyền lời của thiếu niên tới bên tai cô:
“Chúng ta là người một nhà.”
“...”
Hai người Phó Hiểu vừa đi tới trước cửa nhà thì nhìn thấy người đang đứng trước mặt.
Đột nhiên cô đi chậm lại.
Trước cửa nhà họ Phó có một cô gái đang đứng gõ cửa, nói gõ thì không đúng lắm, đập cửa thì hợp lý hơn.
Cô gái trước mặt quần áo đầu tóc đều cực kỳ xốc xếch, trên tay còn đang cầm đá, cứ liên tục đập lên cửa giống như đang phát tiết.
Phó Dục nghiêm nghị la rầy: “Đang làm gì đó?”
Người nọ nghe được thì cục đá trong tay cũng rơi xuống đất, xoay người lại.
Phó Hiểu nhìn cô gái đó rồi nhíu mày.
“...”
“Vương Mai?”
Ánh mắt cô nhìn cô ta tràn đầy vẻ lạnh lùng.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
