0 chữ
Chương 28
Chương 7.3: Vương Mai
“Hiểu Hiểu, cậu về rồi sao?” Vương Mai vừa nhìn thấy Phó Hiểu thì vội vàng chạy đến, giọng điệu nóng nảy nói: “Hiểu Hiểu, mấy tối nay tôi đều đến tìm cậu, sao cậu lại không mở cửa vậy?”
Ánh mắt cô ta lại nhìn sang Phó Dục đang đứng bên cạnh thì mắc cỡ đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống chỉnh trang lại quần áo, giọng nói cũng cố tình giả bộ:
“Hiểu Hiểu, đây là ai vậy?” Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy.
Phó Dục vừa dùng ánh mắt lạnh lùng, thần sắc khó chịu nhìn chằm chằm cô ta, dường như có chút chán ghét, vừa nói nhỏ ở bên tai Phó Hiểu, sau đó lại nhận lấy đồ trong tay cô rồi dùng chìa khóa mở cửa đi vào trong nhà trước.
Ánh mắt Vương Mai vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó mới nhìn sang Phó Hiểu: “Hiểu Hiểu, sau cậu không nói gì, đó là ai vậy?”
“Anh của tôi, tới đây đón tôi trở về quê.”
“Cái gì? Trở về quê sao?” Trong ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ khó tin.
Sau đó lại như cuồng loạn mà nói: “Làm sao đột nhiên cậu lại trở về quê làm gì, cậu trở về rồi thì tôi phải làm thế nào đây?”
“Làm sao?” Phó Hiểu nhướng mày: “Tôi trở về quê mà còn phải hỏi ý cậu chắc? Cậu là cái gì của tôi cơ chứ?”
“Tôi không phải có ý đó!” Vương Mai tự biết bản thân vừa lỡ miệng nên lại vội vội vàng vàng nói chữa: “Tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi, cậu nói xem cậu là người thành phố, trở lại nông thôn rồi thì cuộc sống sẽ thế nào đây.”
Nói đến đây lại càng khiến cô ta trở nên kích động, đột nhiên bắt lấy tay Phó Hiểu, nói: “Hiểu Hiểu, trở về quê rồi thì cậu cũng chính là dân quê đó, tôi nghe nói người nông thôn ăn chẳng đủ no, chị họ tôi đi tới đó ăn tết, sau khi ăn tết xong trở về không phải cậu đã từng gặp chị ấy rồi hay sao? Người chẳng ra hình người nữa, cậu thử nghĩ xem, cậu có nhà, bệnh viện cũng cho cậu công việc rồi thì trở về quê làm cái gì cơ chứ? Bị ngu sao?”
Phó Hiểu nhìn Vương Mai đang kích động ở trước mặt, bình tĩnh nói: “Nhưng hiện tại trong nhà cũng chỉ còn có một mình tôi, tôi mới chỉ đến tuổi vị thành niên, nhất định phải trở về quê ở bên cạnh người thân chứ.”
“Sợ cái gì, tôi sẽ ở với cậu, chờ đến khi cậu trưởng thành rồi thì sẽ trực tiếp có luôn công việc mà, đây là chuyện mà rất nhiều người mơ tưởng đến đó.” Vương Mai nở nụ cười, trong đôi mắt đều là vẻ tham lam.
Phó Hiểu gỡ cánh tay cô ta ra, chuẩn bị đi vào trong nhà: “Không cần, ở quê có người nhà tôi, hai ngày nữa tôi sẽ trở về quê, cậu đi thong thả, tôi không tiễn.”
Nói rồi cô đi vòng qua Vương Mai, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này Vương Mai lại kéo lấy tay cô: “Sao cậu lại không hiểu vậy, cậu trở về quê rồi thì tiền trong tay cũng chẳng phải của cậu nữa, cái gì cũng chẳng phải của mình thì trở về đó còn khó khăn hơn, nhỡ như chờ cậu trưởng thành bọn họ lại gả cậu đi lấy tiền sính lễ thì làm sao?”
“Tôi nói cho cậu nghe, tôi thấy mấy người từ quê lên này đều là mấy kẻ lừa gạt thôi…”
Lúc này Phó Dục vốn dĩ đã đi vào nhà lại tới kéo Phó Hiểu ra đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng như dao nói với Vương Mai:
“Cút!”
Trong giọng nói còn tràn đầy vẻ chán ghét.
Sau đó cậu ấy lại kéo Phó Hiểu vào trong nhà, vào cửa rồi lại quay đầu nhìn Vương Mai một cái.
Cái nhìn kia cực kỳ lạnh lùng.
“Ầm.”
Vương Mai bị tiếng đóng cửa lớn làm tỉnh táo lại, trên mặt cô ta đều là màu trắng xanh, nhìn cánh cửa đang đóng chặt lại muốn tiếp tục gõ cửa, thế nhưng vừa định giơ tay lên thì nhớ tới người đàn ông vừa rồi, trong lòng hoảng sợ, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô ta như thể đang nhìn một đống rác rưởi.
Ánh mắt cô ta lại nhìn sang Phó Dục đang đứng bên cạnh thì mắc cỡ đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống chỉnh trang lại quần áo, giọng nói cũng cố tình giả bộ:
“Hiểu Hiểu, đây là ai vậy?” Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy.
Phó Dục vừa dùng ánh mắt lạnh lùng, thần sắc khó chịu nhìn chằm chằm cô ta, dường như có chút chán ghét, vừa nói nhỏ ở bên tai Phó Hiểu, sau đó lại nhận lấy đồ trong tay cô rồi dùng chìa khóa mở cửa đi vào trong nhà trước.
Ánh mắt Vương Mai vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó mới nhìn sang Phó Hiểu: “Hiểu Hiểu, sau cậu không nói gì, đó là ai vậy?”
“Cái gì? Trở về quê sao?” Trong ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ khó tin.
Sau đó lại như cuồng loạn mà nói: “Làm sao đột nhiên cậu lại trở về quê làm gì, cậu trở về rồi thì tôi phải làm thế nào đây?”
“Làm sao?” Phó Hiểu nhướng mày: “Tôi trở về quê mà còn phải hỏi ý cậu chắc? Cậu là cái gì của tôi cơ chứ?”
“Tôi không phải có ý đó!” Vương Mai tự biết bản thân vừa lỡ miệng nên lại vội vội vàng vàng nói chữa: “Tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi, cậu nói xem cậu là người thành phố, trở lại nông thôn rồi thì cuộc sống sẽ thế nào đây.”
Nói đến đây lại càng khiến cô ta trở nên kích động, đột nhiên bắt lấy tay Phó Hiểu, nói: “Hiểu Hiểu, trở về quê rồi thì cậu cũng chính là dân quê đó, tôi nghe nói người nông thôn ăn chẳng đủ no, chị họ tôi đi tới đó ăn tết, sau khi ăn tết xong trở về không phải cậu đã từng gặp chị ấy rồi hay sao? Người chẳng ra hình người nữa, cậu thử nghĩ xem, cậu có nhà, bệnh viện cũng cho cậu công việc rồi thì trở về quê làm cái gì cơ chứ? Bị ngu sao?”
“Sợ cái gì, tôi sẽ ở với cậu, chờ đến khi cậu trưởng thành rồi thì sẽ trực tiếp có luôn công việc mà, đây là chuyện mà rất nhiều người mơ tưởng đến đó.” Vương Mai nở nụ cười, trong đôi mắt đều là vẻ tham lam.
Phó Hiểu gỡ cánh tay cô ta ra, chuẩn bị đi vào trong nhà: “Không cần, ở quê có người nhà tôi, hai ngày nữa tôi sẽ trở về quê, cậu đi thong thả, tôi không tiễn.”
Nói rồi cô đi vòng qua Vương Mai, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này Vương Mai lại kéo lấy tay cô: “Sao cậu lại không hiểu vậy, cậu trở về quê rồi thì tiền trong tay cũng chẳng phải của cậu nữa, cái gì cũng chẳng phải của mình thì trở về đó còn khó khăn hơn, nhỡ như chờ cậu trưởng thành bọn họ lại gả cậu đi lấy tiền sính lễ thì làm sao?”
Lúc này Phó Dục vốn dĩ đã đi vào nhà lại tới kéo Phó Hiểu ra đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng như dao nói với Vương Mai:
“Cút!”
Trong giọng nói còn tràn đầy vẻ chán ghét.
Sau đó cậu ấy lại kéo Phó Hiểu vào trong nhà, vào cửa rồi lại quay đầu nhìn Vương Mai một cái.
Cái nhìn kia cực kỳ lạnh lùng.
“Ầm.”
Vương Mai bị tiếng đóng cửa lớn làm tỉnh táo lại, trên mặt cô ta đều là màu trắng xanh, nhìn cánh cửa đang đóng chặt lại muốn tiếp tục gõ cửa, thế nhưng vừa định giơ tay lên thì nhớ tới người đàn ông vừa rồi, trong lòng hoảng sợ, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô ta như thể đang nhìn một đống rác rưởi.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
