TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 7.1: Vương Mai

“Người một nhà mà nói phiền toái cái gì.” Phó Vĩ Luân đứng dậy rồi chuẩn bị ra ngoài: “Cháu và anh cả cháu cứ ở nhà, giờ cậu đi tìm lãnh đạo hỏi xem thủ tục thế nào đã.”

“Cậu, cậu uống nước trước đi, cháu đi làm cho mọi người chút đồ ăn, ngồi xe lửa mấy ngày trời rồi, giờ mọi người ngủ một giấc trước cũng được, hiện tại vẫn còn quá sớm, lãnh đạo cũng không có đi làm sớm như vậy đâu ạ.”

Cô đi tới cửa phòng bếp mới nhớ ra mình không biết cách dùng bếp đất, thế nên lại quay người ngượng ngùng nói với Phó Dục: “Anh cả, anh có thể giúp em đốt lửa không? Em…Không thành thạo lắm.”

Phó Dục nhìn em gái mềm mại nói chuyện thì trong lòng sớm đã mềm nhũn, cậu ấy cười nhẹ thành tiếng rồi ngay sau đó cũng đi theo cô vào phòng bếp.

“Được.”

Sủi cảo thì còn nhưng mì thì lại hết sạch.

Phó Hiểu lấy mấy quả trứng gà ra, sau đó lại len lén lấy thêm mấy quả nữa từ trong không gian để chuẩn bị làm chút mì trứng gà, lấy thêm chút hạt tiêu, cô do dự một chút rồi quay sang hỏi anh cả đang đốt lửa: “Anh cả, anh có ăn được hạt tiêu không?”

Phó Dục nhìn em gái đang bận bịu trước lò bếp thì buồn cười nói: “Mọi người trong nhà ai cũng ăn được cay hết, em cứ yên tâm đi.”

“Em giỏi hơn anh hai em nhiều lắm đó, anh hai em lớn hơn em ba tuổi mà còn chẳng biết nấu cơm đây.”

“Là bà ngoại đã dạy em, chỉ có điều em không biết nhóm lửa, chỉ biết mỗi nấu cơm thôi.”

“...”

Cười cười nói nói cuối cùng cũng làm xong được một bữa cơm, ba người bọn họ lại cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

“Cậu ba, mau ra ăn cơm thôi.”

Vừa dứt lời đã thấy Phó Vĩ Luân từ trong nhà đi ra.

Thấy trên bàn có ba tô mì cùng một đĩa thịt hầm: “Cháu cái đứa nhỏ này, ăn mì thôi là được rồi, còn làm thêm thịt nữa làm gì.”

Phó Hiểu đi theo ngồi xuống bàn cơm, gắp một đũa thịt bỏ vào trong bát hai người rồi nói: “Đây là thịt hầm hôm qua cháu đã làm theo công thức của bà ngoại đó, hai người mau ăn thử xem có ngon hay không.”

“Ăn ngon, nêm nếm cũng vừa miệng lắm, ông ngoại cháu sẽ thích món này lắm đây, chờ đến khi nào trở về quê rồi nhớ làm cho ông ngoại ăn với nhé.”

‘Xì xụp xì xụp’ ăn một miếng mì sợi, lại kèm thêm thịt hầm nên hai người bọn họ ăn cũng rất tao nhã, cuối cùng cũng ăn sạch không để chừa lại thứ gì.

Ba người bọn họ cơm nước xong xuôi, Phó Dục lại chịu khó hỗ trợ thu dọn bàn ăn, sau đó lại đi rửa chén đũa.

Phó Hiểu thấy anh cả chịu khó như vậy thì cũng không tranh rửa chén với cậu ấy nữa.

“Cậu ba, trong nhà vẫn còn chút lá trà, cậu mau uống thử xem.”

Phó Vĩ Luân ở trong phòng sách uống trà cháu gái pha, đọc khế ước mua bán nhà ở trước mặt thì không khỏi cau mày, không tiếng động hỏi ý kiến cô.

“Cậu ba, cháu muốn cho thuê căn nhà này, dù sao sau này cháu trở về quê rồi thì căn nhà này cũng sẽ để trống, không cho thuê thì sợ là sẽ có người lạ nào đó vào ở, nên cháu nghĩ cho thuê căn nhà này trong mười năm.”

Phó Vĩ Luân ưu nhã nâng chung trà lên uống một ngụm, ngờ vực hỏi: “Cháu chắc chắn chứ? Trong nhà không có thứ gì đáng giá chứ?”

Phó Hiểu vẫn vô cùng bình tĩnh: “Cháu muốn cho thuê chính là vì để người khác cảm thấy trong nhà không có thứ gì đáng giá cả, cậu ba cậu yên tâm đi, đồ của nhà cháu không ai có thể lấy đi được.”

Anh ấy nghe vậy thì lại nhìn xuống khế ước mua bán nhà, rồi lại liếc nhìn cô, đột nhiên cười thành tiếng.

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.