0 chữ
Chương 25
Chương 6.6: Tương ngộ tại Thượng Hải
Đối với một người tới từ thời kỳ mạt thế như cô thì chuyện có người xoa đầu mình mà nói vẫn là một chuyện cấm kỵ.
Thế nhưng cô biết rõ hiện tại không phải là mạt thế, mà người trước mắt cô cũng sẽ không bao giờ gây tổn thương cho cô.
Phó Vĩ Luân cảm nhận được sự căng thẳng của cô thì nghĩ rằng có lẽ do đã được một khoảng thời gian dài không gặp nhau, anh ấy nghĩ vậy thì thở dài, thu tay về rồi dịu dàng nói: “Tiểu Tiểu đừng sợ, sau khi giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện ở đây thì cậu sẽ đưa cháu về nhà, ở nhà có rất nhiều anh trai, mọi người sẽ bảo vệ chăm sóc cho cháu.”
Sau đó anh ấy lại chỉ sang Phó Dục rồi nói với cô: “Đây là anh cả cháu, Phó Dục, còn có một người anh hai ở dưới quê nữa, lớn hơn cháu ba tuổi.”
Phó Dục đứng bên cạnh nhìn cô mỉm cười gật đầu một cái.
Phó Vĩ Luân cũng mỉm cười, trong đôi mắt lúc nhìn cô hiện lên vẻ phức tạp, lộ ra sự nhanh trí của một người làm chính trị.
“Tiểu Tiểu, mọi người trong nhà muốn đưa chú nhỏ và thím nhỏ lá rụng về cội, nếu như cháu đồng ý thì cậu sẽ tận lực giải quyết xong hết mọi thủ tục ở đây rồi tranh thủ về cho sớm, ở nhà ông ngoại cũng lớn tuổi rồi nên không theo cậu tới đây được, nếu như không phải vì sức khỏe không cho phép thì ông cụ đã khăng khăng muốn tới đây rồi, hiện tại ông ngoại đang chờ cháu về đó.”
Phó Hiểu ngước mắt nhìn lên, đôi mắt mèo đen trắng rõ ràng giờ phút này lại ửng đỏ: “Cậu, ông ngoại gửi thư đến nói muốn cháu về nhà, đương nhiên là cháu cũng muốn về rồi, chỉ là mẹ cháu…Cũng có thể về sao?”
“Cậu cũng nghĩ vậy đấy, đương nhiên không thể nào bỏ lại mình chị Tĩnh thu ở đây được.”
Từ khi xuyên tới thế giới xa lạ rồi gặp gỡ những người sống ở đây, bất kể là người có ý đồ xấu hay tốt với cô thì ít nhiều gì những ý đồ đó đều sẽ hiện rõ trong ánh mắt bọn họ, dù là đến thăm lãnh đạo mình thì trong ánh mắt khi nhìn cô cũng chẳng hiện lên bao nhiêu yêu thương mà chỉ có đồng tình thương hại, hoặc là vì nhiệm vụ mà quan tâm đến cô, thế nhưng hai người trước mắt này lại hoàn toàn khác biệt, sự quan tâm nơi đáy mắt bọn họ chẳng hề mang theo chút giả dối nào.
Là do có quan hệ máu mủ tình thân này sao?
Cảm giác trong lòng cô hiện tại không hề giống nhau.
Ánh mắt Phó Hiểu khẽ nhúc nhích rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy thì phiền toái cậu rồi ạ.”
Thế nhưng cô biết rõ hiện tại không phải là mạt thế, mà người trước mắt cô cũng sẽ không bao giờ gây tổn thương cho cô.
Phó Vĩ Luân cảm nhận được sự căng thẳng của cô thì nghĩ rằng có lẽ do đã được một khoảng thời gian dài không gặp nhau, anh ấy nghĩ vậy thì thở dài, thu tay về rồi dịu dàng nói: “Tiểu Tiểu đừng sợ, sau khi giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện ở đây thì cậu sẽ đưa cháu về nhà, ở nhà có rất nhiều anh trai, mọi người sẽ bảo vệ chăm sóc cho cháu.”
Sau đó anh ấy lại chỉ sang Phó Dục rồi nói với cô: “Đây là anh cả cháu, Phó Dục, còn có một người anh hai ở dưới quê nữa, lớn hơn cháu ba tuổi.”
Phó Dục đứng bên cạnh nhìn cô mỉm cười gật đầu một cái.
“Tiểu Tiểu, mọi người trong nhà muốn đưa chú nhỏ và thím nhỏ lá rụng về cội, nếu như cháu đồng ý thì cậu sẽ tận lực giải quyết xong hết mọi thủ tục ở đây rồi tranh thủ về cho sớm, ở nhà ông ngoại cũng lớn tuổi rồi nên không theo cậu tới đây được, nếu như không phải vì sức khỏe không cho phép thì ông cụ đã khăng khăng muốn tới đây rồi, hiện tại ông ngoại đang chờ cháu về đó.”
Phó Hiểu ngước mắt nhìn lên, đôi mắt mèo đen trắng rõ ràng giờ phút này lại ửng đỏ: “Cậu, ông ngoại gửi thư đến nói muốn cháu về nhà, đương nhiên là cháu cũng muốn về rồi, chỉ là mẹ cháu…Cũng có thể về sao?”
“Cậu cũng nghĩ vậy đấy, đương nhiên không thể nào bỏ lại mình chị Tĩnh thu ở đây được.”
Là do có quan hệ máu mủ tình thân này sao?
Cảm giác trong lòng cô hiện tại không hề giống nhau.
Ánh mắt Phó Hiểu khẽ nhúc nhích rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy thì phiền toái cậu rồi ạ.”
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
