TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Sở Tương hơi quay đầu liếc nhìn Dương Thường Tùng, đỏ mặt nhận lấy tiền, có chút ngượng ngùng nói: "Bà ngoại cứ yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ chiêu đãi đồng chí Thường Tùng thật tốt."

Nhìn thấy cô đỏ mặt, liếc nhìn Dương Thường Tùng một cái là ngượng ngùng, bà ngoại Chương chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng thông suốt. Xem ra chuyện hôn sự này có triển vọng, nếu thực sự có thể như nguyện, đừng nói phiếu thịt hai lạng, dù là hai cân bà cụ cũng không tiếc.

Đợi Sở Tương và Dương Thường Tùng sắp rời khỏi nhà họ Chương rồi, hình như cả hai vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ba người lớn phía sau.

Sở Tương: "Đồng chí Dương Thường Tùng, anh có thích ăn gì không?"

Dương Thường Tùng ngẩng đầu lười biếng nói: "Có, tôi thích ăn thịt."

Sở Tương: "... Thật trùng hợp, tôi cũng thích ăn thịt."

Một bà thím đi ngang qua bên cạnh vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, không nhịn được bật cười thành tiếng. Hai bạn trẻ này thật thú vị, bây giờ cả năm trời cũng ăn không được mấy bữa thịt, cho nên ai mà không thích chứ.

Dương Thường Tùng nghe thấy tiếng cười thì quay đầu nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn đã phát hiện nữ đồng chí trước đó còn gan to bằng trời đã ngượng ngùng cúi đầu, anh cười khẩy một tiếng nói: "Chuyện nhỏ nhặt bị người khác chê cười này thực sự không cần để trong lòng. Tôi lớn như vậy rồi, mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn đuổi theo tôi đánh khắp đại đội đấy, tôi mà da mặt mỏng một chút, e đã sớm tìm một sợi dây thừng treo cổ ở trong đại đội rồi."

Nghe thấy vậy Sở Tương ngạc nhiên nhìn Dương Thường Tùng, nếu cô không hiểu lầm, có lẽ là Dương Thường Tùng sợ cô bị người khác chê cười nên ngại, cho nên mới an ủi cô.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú này của Dương Thường Tùng, quả nhiên người đẹp trai cũng không xấu xa đến vậy, thế mà còn biết an ủi người khác...

Sở Tương: "Tôi cũng không phải vì bà thím vừa nãy, chỉ là từ nhỏ đã mất mẹ ruột rồi."

"Đợi một chút, bà thím vừa nãy ở trong nhà không phải là mẹ ruột của cô à?" Dương Thường Tùng không nhịn được ngắt lời cô, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, bà ta là mẹ kế của tôi." Bị người khác ngắt lời Sở Tương cũng không giận, chỉ cúi đầu có chút ủ rũ nói.

Dương Thường Tùng hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi đã bảo rồi mà, nào có mẹ ruột nào lại đi tìm đối tượng nông thôn cho con gái, hơn nữa còn là người vừa lười vừa tham ăn như tôi chứ."

4

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.