0 chữ
Chương 36
Chương 36
Sở Tương và Dương Thường Tùng đi theo phía sau, chưa được bao lâu thì cả hai đã trơ mắt nhìn hai người phía trước thoắt cái thân thiết như chị em ruột, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, từ khi bà trở về, lúc nào bà cũng muốn gặp lại mọi người, hôm đó nếu không có Thường Tùng, cái thân già này của bà đã vứt ở đó rồi." Bà ngoại Chương đang ngồi ở phòng khách, thấy bọn họ vào thì lập tức vui vẻ nói.
Sở Tương nhanh chóng liếc nhìn chân của bà ngoại Chương, mắt cá chân vẫn còn sưng đỏ chưa tan, cô nhướng mày, xem ra vì chuyện hôn nhân của cô, hai mẹ con này đều ra tay ác độc với bản thân mình.
"Chị dâu Chương... thím Chương, thím xem thím nói kìa, đây đều là duyên phận cả, ông trời để thím ngã ở đại đội Dương Quang của chúng tôi, cũng là ông trời để Thường Tùng nhà chúng tôi vừa hay đi ngang qua cứu thím một mạng, tất cả đều là duyên phận cả, duyên phận cho chúng ta gặp nhau." Bà Dương vỗ tay kích động nói.
Nụ cười trên mặt bà ngoại Chương và Chương Vân đồng thời cứng đờ, bọn họ từng gặp những người biết ăn nói, nhưng chưa từng gặp ai giỏi trèo cao như vậy, thật không biết xấu hổ.
Sở Tương vội vàng cúi đầu xuống, cô sợ bị người khác nhìn thấy nụ cười trên mặt mình. Ha ha ha, cô có một trực giác, hai mẹ con nhà họ Chương tuyệt đối không phải là đối thủ của bà Dương trước mắt này, dù sao hai mẹ con nhà Chương quá coi trọng thể diện.
Ừm, nghĩ đến gì đó cô chớp chớp mắt, đối tượng vừa đẹp trai vừa có mẹ chồng tương lai có thể trị được hai mẹ con nhà họ Chương, hai mẹ con này quả thực là chuẩn bị cho cô mà!
Sở Tương có chút vui vẻ, không ngờ vòng đi vòng lại lâu như vậy, cuối cùng cô vẫn phải dựa vào hai mẹ con nhà họ Chương mới tìm được đối tượng. Giỏi lắm, cô hơi nghiêng đầu, liền chạm Dương Thường Tùng đang hơi nhếch khóe miệng lên.
Dương Thường Tùng: “...”
Nữ đồng chí này hợp tính với hắn, người khác đều đang khóc, cô lại đang cười!
"Xem chúng ta cứ ở đây khóc mãi, quên cả hai đứa trẻ rồi." Bà ngoại Chương khóc nửa ngày mới nhớ ra chuyện chính, lau nước mắt, cười nói.
Nghe thấy nhắc đến mình, Sở Tương và Dương Thường Tùng đồng thời ngẩng đầu, cười ngoan ngoãn về phía bà ngoại Chương, cười xong thì im lặng tiếp tục cúi đầu coi như mình không tồn tại.
Nhìn thấy hai người bọn họ ngẩng đầu cười với mình, tim bà ngoại Chương bỗng hẫng một nhịp. Nếu không phải nghĩ đến danh tiếng của Dương Thường Tùng ở đại đội Dương Quang, cộng thêm việc anh là hộ khẩu nông thôn, sao bà cụ nỡ lòng giới thiệu đồng chí nam đẹp trai như vậy cho con gái riêng của con gái chứ.
"Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, từ khi bà trở về, lúc nào bà cũng muốn gặp lại mọi người, hôm đó nếu không có Thường Tùng, cái thân già này của bà đã vứt ở đó rồi." Bà ngoại Chương đang ngồi ở phòng khách, thấy bọn họ vào thì lập tức vui vẻ nói.
Sở Tương nhanh chóng liếc nhìn chân của bà ngoại Chương, mắt cá chân vẫn còn sưng đỏ chưa tan, cô nhướng mày, xem ra vì chuyện hôn nhân của cô, hai mẹ con này đều ra tay ác độc với bản thân mình.
"Chị dâu Chương... thím Chương, thím xem thím nói kìa, đây đều là duyên phận cả, ông trời để thím ngã ở đại đội Dương Quang của chúng tôi, cũng là ông trời để Thường Tùng nhà chúng tôi vừa hay đi ngang qua cứu thím một mạng, tất cả đều là duyên phận cả, duyên phận cho chúng ta gặp nhau." Bà Dương vỗ tay kích động nói.
Sở Tương vội vàng cúi đầu xuống, cô sợ bị người khác nhìn thấy nụ cười trên mặt mình. Ha ha ha, cô có một trực giác, hai mẹ con nhà họ Chương tuyệt đối không phải là đối thủ của bà Dương trước mắt này, dù sao hai mẹ con nhà Chương quá coi trọng thể diện.
Ừm, nghĩ đến gì đó cô chớp chớp mắt, đối tượng vừa đẹp trai vừa có mẹ chồng tương lai có thể trị được hai mẹ con nhà họ Chương, hai mẹ con này quả thực là chuẩn bị cho cô mà!
Sở Tương có chút vui vẻ, không ngờ vòng đi vòng lại lâu như vậy, cuối cùng cô vẫn phải dựa vào hai mẹ con nhà họ Chương mới tìm được đối tượng. Giỏi lắm, cô hơi nghiêng đầu, liền chạm Dương Thường Tùng đang hơi nhếch khóe miệng lên.
Nữ đồng chí này hợp tính với hắn, người khác đều đang khóc, cô lại đang cười!
"Xem chúng ta cứ ở đây khóc mãi, quên cả hai đứa trẻ rồi." Bà ngoại Chương khóc nửa ngày mới nhớ ra chuyện chính, lau nước mắt, cười nói.
Nghe thấy nhắc đến mình, Sở Tương và Dương Thường Tùng đồng thời ngẩng đầu, cười ngoan ngoãn về phía bà ngoại Chương, cười xong thì im lặng tiếp tục cúi đầu coi như mình không tồn tại.
Nhìn thấy hai người bọn họ ngẩng đầu cười với mình, tim bà ngoại Chương bỗng hẫng một nhịp. Nếu không phải nghĩ đến danh tiếng của Dương Thường Tùng ở đại đội Dương Quang, cộng thêm việc anh là hộ khẩu nông thôn, sao bà cụ nỡ lòng giới thiệu đồng chí nam đẹp trai như vậy cho con gái riêng của con gái chứ.
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
