0 chữ
Chương 35
Chương 35
Dương Thường Tùng giật giật khóe miệng, anh nhìn người mẹ ruột đang nghĩ xem nên mang quà gì đến thị trấn, anh ngại không dám nói. Bây giờ anh càng lúc càng cảm thấy bà lão hôm đó đến đội sản xuất của bọn họ là lừa đảo, anh đã hỏi thăm tên côn đồ ở đầu thôn rồi, cái bà lão kia đã lượn lờ ở bên cạnh đội sản xuất bọn họ hai ngày rồi, biết đâu lại nghĩ ra chuyện xấu gì cũng nên.
Bà Dương mặc kệ con trai đang nói gì, trong lòng bà bây giờ toàn là niềm vui sướиɠ sắp có một cô con dâu thành phố, còn chuyện con trai bà vừa lười vừa tham ăn, bà cảm thấy thà để con trai đi làm hại nhà thông gia tương lai, chứ nhất định đừng làm hại nhà họ Dương của bọn họ.
Thế là ngày hôm sau, bà Dương mang theo Dương Thường Tùng, trùng hợp gặp được Chương Vân và Sở Tương ở bên ngoài sân nhà họ Chương.
Dương Thường Tùng: “...”
Bà lão kia lại thực sự muốn giới thiệu đối tượng cho anh, chẳng lẽ không phải là lừa đảo?
Còn Sở Tương khi nhìn thấy Dương Thường Tùng cũng sáng mắt lên, đồng chí nam này là người đẹp trai nhất mà cô gặp sau khi xem mắt, cô nhìn sang bà Dương bên cạnh, chỉ là không biết tính tình người này thế nào?
"Chị dâu Dương, đây là con trai chị phải không, tôi nghe mẹ tôi nói rồi, cảm ơn đồng chí nam này đã cứu mẹ tôi, thật là một đồng chí tốt, hơn nữa còn đẹp trai nữa chứ." Chương Vân vừa nhìn thấy hai mẹ con bà Dương thì mắt đã sáng lên, bà ta quá hài lòng. Đặc biệt là vẻ mặt khắc nghiệt của bà Dương kia, không thể tìm được người nào tốt hơn nữa.
Với loại mẹ chồng này, sau này chắc chắn sẽ hành hạ Sở Tương đến chết đi sống lại.
Bà Dương nhìn bộ quần áo chỉnh tề của Chương Vân, trong mắt lóe lên một tia ghen tị. Thật tốt quá, trên quần áo vậy mà không có một miếng vá nào, có lẽ cả đại đội của bọn họ cũng không tìm được một bộ quần áo nào tốt như vậy, hơn nữa còn đi giày da nhỏ...
Càng nhìn bà Dương càng đỏ mắt, cuối cùng trong lòng không khỏi nghĩ ác, dù thế nào bà cũng phải để con trai cưới một cô vợ thành phố, ân cứu mạng mà, tuyệt đối không thể qua loa như vậy được.
Chương Vân thấy mình chào hỏi xong mà đối phương không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, trong lòng bà ta thoáng qua một tia ghét bỏ, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ cười dẫn người vào nhà, còn không ngừng nói gì đó.
Bà Dương mặc kệ con trai đang nói gì, trong lòng bà bây giờ toàn là niềm vui sướиɠ sắp có một cô con dâu thành phố, còn chuyện con trai bà vừa lười vừa tham ăn, bà cảm thấy thà để con trai đi làm hại nhà thông gia tương lai, chứ nhất định đừng làm hại nhà họ Dương của bọn họ.
Thế là ngày hôm sau, bà Dương mang theo Dương Thường Tùng, trùng hợp gặp được Chương Vân và Sở Tương ở bên ngoài sân nhà họ Chương.
Bà lão kia lại thực sự muốn giới thiệu đối tượng cho anh, chẳng lẽ không phải là lừa đảo?
Còn Sở Tương khi nhìn thấy Dương Thường Tùng cũng sáng mắt lên, đồng chí nam này là người đẹp trai nhất mà cô gặp sau khi xem mắt, cô nhìn sang bà Dương bên cạnh, chỉ là không biết tính tình người này thế nào?
"Chị dâu Dương, đây là con trai chị phải không, tôi nghe mẹ tôi nói rồi, cảm ơn đồng chí nam này đã cứu mẹ tôi, thật là một đồng chí tốt, hơn nữa còn đẹp trai nữa chứ." Chương Vân vừa nhìn thấy hai mẹ con bà Dương thì mắt đã sáng lên, bà ta quá hài lòng. Đặc biệt là vẻ mặt khắc nghiệt của bà Dương kia, không thể tìm được người nào tốt hơn nữa.
Với loại mẹ chồng này, sau này chắc chắn sẽ hành hạ Sở Tương đến chết đi sống lại.
Càng nhìn bà Dương càng đỏ mắt, cuối cùng trong lòng không khỏi nghĩ ác, dù thế nào bà cũng phải để con trai cưới một cô vợ thành phố, ân cứu mạng mà, tuyệt đối không thể qua loa như vậy được.
Chương Vân thấy mình chào hỏi xong mà đối phương không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, trong lòng bà ta thoáng qua một tia ghét bỏ, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ cười dẫn người vào nhà, còn không ngừng nói gì đó.
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
