0 chữ
Chương 34
Chương 34
Nhìn bóng lưng Sở Lộ, nụ cười trên mặt Sở Tương không đổi, nhưng trong lòng cô đã lạnh lẽo. Quả nhiên, Chương Vân đã chuyển sự chú ý đến công xã và đội sản xuất bên dưới rồi, đây là muốn gây áp lực cho cô đây mà.
Cô trở về phòng không nhịn được cười lạnh một tiếng, Chương Vân thật sự tính toán giỏi đấy, không biết đợi đến khi Chương Vân biết tin Sở Lộ rời đi sẽ như thế nào, còn tâm trí đâu mà lo chuyện của cô nữa.
Nhưng nghĩ đến việc có lẽ mình sắp phải trở mặt với Chương Vân, cô hít sâu một hơi, bây giờ chưa phải lúc, đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi cô đòi lại công việc.
Buổi chiều Chương Vân trở về nhà không thấy Sở Lộ, trên mặt bà ta không có chút kinh ngạc nào. Dạo này cô con gái này cứ đi sớm về khuya, bà ta đã quen rồi, dù sao bà ta cũng đã cảnh cáo con gái, tin là với lá gan của nó chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.
Ngoài ra bây giờ bà ta cũng không rảnh lo cho con gái. Sau khi vào cửa bà ta nhìn thấy Sở Tương thì chưa nói đã cười, đặt túi xuống rồi mới mở miệng nói: "Tương Tương à, mấy hôm trước bà ngoại con đi thăm họ hàng thì bị trẹo chân, ngày mai con cùng dì đi thăm bà nhé."
"Dạ vâng, dì Chương." Sở Tương ngoan ngoãn cười gật đầu. Đến rồi đến rồi, xem ra ngày mai nhà họ Chương có một bữa tiệc Hồng Môn đang chờ cô đây, chỉ là không biết nhân vật chính còn lại của bữa tiệc Hồng Môn này rốt cuộc là người tồi tệ đến mức nào.
Chương Vân nhìn thấy cô gật đầu, hài lòng đi về phía nhà bếp, hôm nay bà ta vui vẻ, cũng không để Sở Tương giúp đỡ gì cả. Khụ khụ, thực ra quan trọng nhất là, tháng này bà ta béo lên không ít, lương thực trong nhà có hơi không đủ đáp ứng.
"Dương Thường Tùng, ngày mai mày mà dám chạy lung tung, thì đừng có mà quay về nữa, tốt nhất là chết đói ở bên ngoài đi." Bà Dương nhìn thằng con trai út đang muốn chạy ra ngoài, bà chống nạnh lớn tiếng quát.
Dương Thường Tùng nghĩ đến số điểm công mà mình kiếm được, lại quay đầu nhìn bà mẹ ruột đang có vẻ mặt nghiêm túc, anh nhận mệnh đi về nói: "Mẹ, người ta chỉ nói tùy tiện thôi mà, sao mẹ lại coi là thật vậy ạ?"
Bà Dương nhìn anh, không vui nói: "Cái gì mà tùy tiện, tao thấy bà lão kia là thật lòng đấy, bà ấy thật lòng cảm ơn mày đã cứu bà ấy, cho nên lần này nói giới thiệu đối tượng cho mày cũng tuyệt đối là thật lòng."
Cô trở về phòng không nhịn được cười lạnh một tiếng, Chương Vân thật sự tính toán giỏi đấy, không biết đợi đến khi Chương Vân biết tin Sở Lộ rời đi sẽ như thế nào, còn tâm trí đâu mà lo chuyện của cô nữa.
Nhưng nghĩ đến việc có lẽ mình sắp phải trở mặt với Chương Vân, cô hít sâu một hơi, bây giờ chưa phải lúc, đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi cô đòi lại công việc.
Buổi chiều Chương Vân trở về nhà không thấy Sở Lộ, trên mặt bà ta không có chút kinh ngạc nào. Dạo này cô con gái này cứ đi sớm về khuya, bà ta đã quen rồi, dù sao bà ta cũng đã cảnh cáo con gái, tin là với lá gan của nó chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.
"Dạ vâng, dì Chương." Sở Tương ngoan ngoãn cười gật đầu. Đến rồi đến rồi, xem ra ngày mai nhà họ Chương có một bữa tiệc Hồng Môn đang chờ cô đây, chỉ là không biết nhân vật chính còn lại của bữa tiệc Hồng Môn này rốt cuộc là người tồi tệ đến mức nào.
Chương Vân nhìn thấy cô gật đầu, hài lòng đi về phía nhà bếp, hôm nay bà ta vui vẻ, cũng không để Sở Tương giúp đỡ gì cả. Khụ khụ, thực ra quan trọng nhất là, tháng này bà ta béo lên không ít, lương thực trong nhà có hơi không đủ đáp ứng.
"Dương Thường Tùng, ngày mai mày mà dám chạy lung tung, thì đừng có mà quay về nữa, tốt nhất là chết đói ở bên ngoài đi." Bà Dương nhìn thằng con trai út đang muốn chạy ra ngoài, bà chống nạnh lớn tiếng quát.
Bà Dương nhìn anh, không vui nói: "Cái gì mà tùy tiện, tao thấy bà lão kia là thật lòng đấy, bà ấy thật lòng cảm ơn mày đã cứu bà ấy, cho nên lần này nói giới thiệu đối tượng cho mày cũng tuyệt đối là thật lòng."
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
