0 chữ
Chương 29
Chương 29
Cô bé dễ dàng áp đảo người chị họ lớn tuổi hơn, không tốn chút sức lực nào. An Xuân Mai vừa khóc vừa chạy mất, bà An không đi, mà đứng đó nhìn chằm chằm vào An Ức Tình đang ngồi dưới hiên. Ánh mắt bà quá phức tạp, khiến An Ức Tình hơi chột dạ, vội giấu hai quả trứng ra sau lưng, làm vẻ vô tội,
“Đây là trứng của cháu!” Đã cho cháu thì là của cháu, ai cũng đừng hòng lấy lại.
Khóe miệng bà An giật giật, bày đặt làm thỏ con: "Là cháu lừa của Xuân Mai.”
“Sao lại là lừa?” An Ức Tình bất mãn, một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện nhận, hiểu chưa: “Rõ ràng là cháu dùng trí thông minh mà kiếm được. Chị ấy khóc lóc xin xỏ, tự nguyện đưa cho cháu.”
Bà An im lặng, rõ ràng là chèn ép người khác: "Mẹ nó sẽ mắng nó.”
Thì đã sao? An Ức Tình chẳng hề áy náy: "Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cháu đang giúp chị ấy sửa sai, hy vọng chị ấy nhớ kỹ lần này, đừng phạm lại. Cháu đúng là một tiểu tiên nữ xinh đẹp, tâm hồn lương thiện.”
Bà An: “...” Tiểu yêu tinh mặt dày, lòng đen!
Nhưng chẳng hiểu sao, bà lại thấy cô bé này thuận mắt hơn chút: "Cho bà một quả được không?”
Cả đời bà gian nan, bé thì mất mẹ lớn lên mất cha, lấy chồng rồi vì nuôi sống cả nhà mà hao mòn sức lực. Ngoài làm việc và ngủ, bà chẳng còn gì khác, cũng chẳng thiết giao tình với ai. Có thể là trời sinh lạnh nhạt, cũng có thể là quá mệt mỏi, nên tình cảm với ba đứa con đã nhạt, với đám cháu càng nhạt hơn.
An Ức Tình ngạc nhiên nhìn bà: "Lý do?”
Bà An sững người đúng là đứa bé kỳ lạ: "Bà bỗng thèm trứng.”
An Ức Tình im lặng. Trong trí nhớ, chưa từng thấy bà ăn trứng. Ở nhà, trứng toàn đem đổi lấy đồ khác. Hiếm khi xào được một đĩa trứng, cũng bị đám trẻ tranh sạch.
Cô bé hơi thấy tội, bèn đưa một quả: "Được thôi, cho bà.”
Bà An nắm chặt quả trứng, không hiểu nổi: "Cháu vốn không thích bà, sao vẫn chịu cho bà thứ quý như vậy?”
An Ức Tình chỉ đơn giản là thương hại cả đời chẳng được ăn mấy thứ ngon. Huống hồ, với người khác trứng rất quý nhưng trong mắt cô bé thì chẳng đáng là gì. Phải nói, đây là một sự hiểu lầm.
“Bà cũng chẳng thích cháu nhưng bà đâu bắt người khác không cho cháu ăn trứng hấp.” Trong nhà, uy tín của bà rất cao, ai cũng có chút sợ.
“Là bố cháu giành lại cho cháu.” Bà An không thích trẻ con chết yểu.
Bất kể trai gái, đều không muốn mất sớm. An Ức Tình thấy lòng ấm áp: "Có bố là có báu vật. Con yêu bố, yêu lắm!”
Còn nói rất to, chẳng chút ngại ngùng đến mức bà An vốn bảo thủ cũng sững ra. An Học Dân vừa bước vào sân nghe thấy, cười ha hả: “Ha ha, Tiểu Ngũ, bố cũng yêu con lắm. Con là bảo bối của bố.” Ông ôm con gái giơ cao, An Ức Tình khanh khách cười, tiếng cười vang khắp sân.
Trong mắt bà An thoáng ánh lên chút ghen tỵ. Hai bố con chơi đùa một hồi, An Ức Tình miệng ngọt như đường: "Bố vất vả cả ngày rồi, để con đấm lưng cho bố. Bố một mình nuôi năm đứa con, vĩ đại quá.”
Bà An nhìn ông con trai cười ngoác miệng, lại nhìn đứa cháu cười rực rỡ như hoa, khóe miệng bà giật giật đôi này đúng là sến sẩm, chói mắt thật. Nhưng... hạnh phúc quá. Tối hôm đó, nhà lớn có năm quả trứng, đều luộc chín. An Học Dân và An Ức Tình mỗi người một quả, bốn người anh chia nhau phần còn lại.
Nhà họ không để dành, có gì ăn nấy, sức khỏe là trên hết. Trước kia chưa tách hộ thì phải nghe lời người lớn, giờ nhà tự làm chủ, thích thế nào cũng được. Thật ra, nói trắng ra là nghe theo An Ức Tình. Cô bảo, đang tuổi lớn thì cần dinh dưỡng, cái gì thiếu cũng được trừ sức khỏe.
Lúc ăn trứng luộc, An Xuân Mai cứ lườm cô nhưng An Ức Tình coi như không thấy kẻ thua cuộc mà thôi. Ngày thi đến rất nhanh, An Học Dân và An Đông Hải đặc biệt đưa Tiểu Ngũ tới trường. Dẫn An Đông Hải theo là để cho cậu làm quen môi trường, gặp gỡ hiệu trưởng.
“Đây là trứng của cháu!” Đã cho cháu thì là của cháu, ai cũng đừng hòng lấy lại.
Khóe miệng bà An giật giật, bày đặt làm thỏ con: "Là cháu lừa của Xuân Mai.”
“Sao lại là lừa?” An Ức Tình bất mãn, một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện nhận, hiểu chưa: “Rõ ràng là cháu dùng trí thông minh mà kiếm được. Chị ấy khóc lóc xin xỏ, tự nguyện đưa cho cháu.”
Bà An im lặng, rõ ràng là chèn ép người khác: "Mẹ nó sẽ mắng nó.”
Thì đã sao? An Ức Tình chẳng hề áy náy: "Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cháu đang giúp chị ấy sửa sai, hy vọng chị ấy nhớ kỹ lần này, đừng phạm lại. Cháu đúng là một tiểu tiên nữ xinh đẹp, tâm hồn lương thiện.”
Nhưng chẳng hiểu sao, bà lại thấy cô bé này thuận mắt hơn chút: "Cho bà một quả được không?”
Cả đời bà gian nan, bé thì mất mẹ lớn lên mất cha, lấy chồng rồi vì nuôi sống cả nhà mà hao mòn sức lực. Ngoài làm việc và ngủ, bà chẳng còn gì khác, cũng chẳng thiết giao tình với ai. Có thể là trời sinh lạnh nhạt, cũng có thể là quá mệt mỏi, nên tình cảm với ba đứa con đã nhạt, với đám cháu càng nhạt hơn.
An Ức Tình ngạc nhiên nhìn bà: "Lý do?”
Bà An sững người đúng là đứa bé kỳ lạ: "Bà bỗng thèm trứng.”
An Ức Tình im lặng. Trong trí nhớ, chưa từng thấy bà ăn trứng. Ở nhà, trứng toàn đem đổi lấy đồ khác. Hiếm khi xào được một đĩa trứng, cũng bị đám trẻ tranh sạch.
Cô bé hơi thấy tội, bèn đưa một quả: "Được thôi, cho bà.”
An Ức Tình chỉ đơn giản là thương hại cả đời chẳng được ăn mấy thứ ngon. Huống hồ, với người khác trứng rất quý nhưng trong mắt cô bé thì chẳng đáng là gì. Phải nói, đây là một sự hiểu lầm.
“Bà cũng chẳng thích cháu nhưng bà đâu bắt người khác không cho cháu ăn trứng hấp.” Trong nhà, uy tín của bà rất cao, ai cũng có chút sợ.
“Là bố cháu giành lại cho cháu.” Bà An không thích trẻ con chết yểu.
Bất kể trai gái, đều không muốn mất sớm. An Ức Tình thấy lòng ấm áp: "Có bố là có báu vật. Con yêu bố, yêu lắm!”
Còn nói rất to, chẳng chút ngại ngùng đến mức bà An vốn bảo thủ cũng sững ra. An Học Dân vừa bước vào sân nghe thấy, cười ha hả: “Ha ha, Tiểu Ngũ, bố cũng yêu con lắm. Con là bảo bối của bố.” Ông ôm con gái giơ cao, An Ức Tình khanh khách cười, tiếng cười vang khắp sân.
Bà An nhìn ông con trai cười ngoác miệng, lại nhìn đứa cháu cười rực rỡ như hoa, khóe miệng bà giật giật đôi này đúng là sến sẩm, chói mắt thật. Nhưng... hạnh phúc quá. Tối hôm đó, nhà lớn có năm quả trứng, đều luộc chín. An Học Dân và An Ức Tình mỗi người một quả, bốn người anh chia nhau phần còn lại.
Nhà họ không để dành, có gì ăn nấy, sức khỏe là trên hết. Trước kia chưa tách hộ thì phải nghe lời người lớn, giờ nhà tự làm chủ, thích thế nào cũng được. Thật ra, nói trắng ra là nghe theo An Ức Tình. Cô bảo, đang tuổi lớn thì cần dinh dưỡng, cái gì thiếu cũng được trừ sức khỏe.
Lúc ăn trứng luộc, An Xuân Mai cứ lườm cô nhưng An Ức Tình coi như không thấy kẻ thua cuộc mà thôi. Ngày thi đến rất nhanh, An Học Dân và An Đông Hải đặc biệt đưa Tiểu Ngũ tới trường. Dẫn An Đông Hải theo là để cho cậu làm quen môi trường, gặp gỡ hiệu trưởng.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
