TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

“Thầy Từ này, sao chưa bao giờ nghe cậu nói có cô cháu gái thông minh vậy?”

Từ Chính Quân cũng mơ hồ. Bản thân Từ Chính Quân hoàn toàn không biết! Không hiểu vợ mình đã kể kiểu gì... miệng đàn bà ấy, chẳng thể tin được.

“Hiệu trưởng, thầy không muốn nhận con sao?” An Ức Tình đảo mắt: “Vậy con sang trường Tiểu học Trú Kiều bên cạnh, biết đâu họ còn thưởng nhiều hơn.”

Hiệu trưởng nhìn cô bé lanh lợi, cười hơi cứng lại. Biết mặc cả nữa à: “Nhận, nhận, tôi lập tức làm thủ tục cho con.”

An Ức Tình cười híp mắt, giơ bàn tay bé xíu: “Không phải con, mà là cả năm anh em chúng con.”

“Hả? Gì cơ?” Hiệu trưởng sững sờ. Một dây năm đứa? Cả lũ Hồ Lô kia à?

An Ức Tình nhìn ông, giọng đầy lý lẽ: “Con nhỏ tuổi lại quá thông minh, sẽ bị ganh tị, bị bắt nạt. Nên phải có bốn anh trai bảo vệ em.”

Hiệu trưởng: “...” Mắt An Học Dân sáng rực. Trường thị trấn chất lượng hơn hẳn trường làng, mà trường làng thì chỉ dạy cho có.

Có trường tốt thì nhất định phải học!

“Hiệu trưởng, con bé Tiểu Ngũ còn nhỏ, mỗi ngày phải đi bộ ba tiếng tới trường thì cực quá. Tôi lại phải làm việc kiếm sống, không thể đưa đón. Nếu để mấy anh nó thay nhau cõng đi học thì coi như giải quyết được.”

Hiệu trưởng nhìn cô bé tí hon. Quả thật nhỏ xíu, trông như mới năm tuổi, tay chân gầy nhẳng, đầu to hơn người. Nhà này chắc khó khăn lắm.

Nhưng bỏ lỡ một học sinh tài năng thế này thì tiếc quá. Ông lóe lên một ý: “Con cứ làm thủ tục nhập học, học tạm lớp hai. Nửa tháng nữa thi cuối kỳ, nếu hai môn đều được điểm tuyệt đối thì tôi sẽ đặc cách.”

An Học Dân vừa mừng vừa lo. Mừng là đã mở được cánh cửa để cả năm đứa vào học ở trường thị trấn. Lo là không biết Tiểu Ngũ có lấy được điểm tuyệt đối hay không.

An Ức Tình ngọt ngào cười, chìa ngón tay út: “Chúng ta móc ngoéo, không được lừa trẻ con đâu nhé.”

Hiệu trưởng: “...” Cảm giác như vừa bị gài bẫy!

Hiệu trưởng đích thân làm thủ tục nhập học cho cô bé, học phí và các khoản phí khác đều miễn: “An Tiểu Ngũ? Cái này không thể làm tên chính thức được.”

“Chuyện này...” An Học Dân chưa từng nghĩ tới, bảo ông đột ngột nghĩ ra một cái tên hay thì đúng là đau đầu.

“An Ức Tình, con thích tên này.” An Ức Tình cẩn thận viết từng nét, chữ ngay ngắn chỉnh tề:

“Ba, hay không?”

“Hay.” An Học Dân không hề do dự gật đầu, con gái nói gì cũng đúng: “Tiểu Ngũ, An Ức Tình, vậy quyết định thế nhé.”

Suốt dọc đường, Từ Chính Quân cứ thần hồn đi đâu, thỉnh thoảng lại liếc về cô bé đang nằm trong vòng tay anh vợ, như thể không nhận ra. Cha con An Học Dân thì chẳng hề bị ảnh hưởng, ung dung vừa đi vừa nhìn đông ngó tây.

Tiểu học và trung học ở sát nhau, chỉ cách một bức tường. Cách cổng tiểu học khoảng trăm mét có một cửa hàng bán đủ loại đồ văn phòng phẩm, cặp sách, đồ dùng học tập, cả đồ ăn vặt.

Đối diện là tiệm ăn sáng, bán bánh bao và mì, chủ yếu phục vụ học sinh. Trấn Tân Tinh không lớn, chỉ có hai con phố chính nhưng tuy nhỏ mà đủ đầy: Trường học, bệnh viện, ủy ban thị trấn, đồn công an... chức năng gì cũng có.

Đường phố xám xịt, hai bên là những dãy nhà cũ kỹ, con đường dưới chân lát xi măng, đơn sơ và chỗ bằng chỗ lồi nhưng so với đường đất bùn thì đã là tốt lắm rồi.

Một chiếc xe đạp mới tinh chạy qua, lập tức thu hút cả đám người bu lại xem. Thị trấn nhỏ, chẳng có mấy trò giải trí, hễ có chuyện gì mới là dân tình có thể bàn tán mấy hôm liền. Điều khiến An Ức Tình chú ý nhất là một cửa hàng, trước cửa chen chúc người, bên ngoài còn xếp hàng dài.

3

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.