TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Mắt cô sáng long lanh như sao: “Con muốn hỏi thầy hiệu trưởng, nếu con giành hạng nhất toàn đảo, liệu có thưởng tiền không?”

Hạng nhất toàn đảo? An Học Dân sững người, đúng là chí khí lớn!

Hiệu trưởng trường tiểu học thị trấn cũng trố mắt nhìn cô bé nhỏ xíu: “Hạng nhất toàn đảo đâu dễ lấy...”

Đảo Hướng Dương thuộc quản lý của Thẩm Thành, cấp huyện. Nói cách khác, hạng nhất toàn đảo chính là hạng nhất toàn huyện. Mà Tân Tinh là thị trấn xa xôi, giáo viên không giỏi, học sinh cũng chỉ tàm tạm.

An Ức Tình trừng đôi mắt sáng long lanh: “Chỉ cần thầy nói có hay không. Lấy được hay không là chuyện của con.” Vì thịt, liều thôi!

Đây là tự tin thật hay chỉ là sự ngây thơ của trẻ con?

Hiệu trưởng hơi do dự. Hạt giống tốt ai mà chẳng muốn nhưng một đứa trẻ nhỏ thế này thì nhận thức về bản thân được bao nhiêu chứ?

“Nếu thành tích đặc biệt xuất sắc thì có thể thưởng một chút.” Không chỉ huyện thưởng, thị trấn cũng sẽ thưởng.

An Ức Tình lập tức nở nụ cười tươi rói: “Vậy thì không vấn đề gì. Hiệu trưởng cứ chờ xem con mang vinh quang về cho trường nhé.”

Khóe miệng hiệu trưởng giật nhẹ. Con nhà ai mà khẩu khí lớn vậy?

Bên cạnh, Từ Chính Quân có phần ngượng ngập: “Hiệu trưởng, đừng để ý, trẻ con không hiểu chuyện, ăn nói bừa bãi, không biết nặng nhẹ...”

Anh là giáo viên dạy Toán của trường, đồng thời là em rể của An Học Dân, tức dượng của An Tiểu Ngũ.

Do An Học Dân nhờ vả nên Từ Chính Quân mới đưa hai cha con đến gặp hiệu trưởng. Bình thường, nguyên tắc là học ở gần nhà nhưng nếu thành tích tốt thì chuyện gì cũng dễ bàn.

An Ức Tình chớp mắt: “Dượng dạy lớp mấy vậy?”

Từ Chính Quân vốn không quen cô bé này, chỉ nghe vợ nhắc qua rằng nó vốn là đứa trầm lặng, ít nói: “À... lớp Ba.”

An Ức Tình giơ cánh tay nhỏ xíu lên: “Hiệu trưởng, cho con làm đề kiểm tra lớp Ba đi.”

Hiệu trưởng sững người: “Con mới bảy tuổi thôi mà!”

“Con là thiên tài.” An Ức Tình tuyên bố, đã chơi thì phải chơi lớn, mới đủ gây chú ý và giành được nhiều lợi ích hơn.

Hiệu trưởng im lặng. Trẻ con bây giờ ai cũng biết khoe khoang vậy sao? Thôi, cùng là dân một vùng, cứ để thử cũng chẳng mất mát gì.

Ông lấy ra hai tờ đề: “Cho con hai tiếng, nếu không làm được thì ngoan ngoãn về nhà.” Ông vốn chẳng đặt hy vọng gì, chỉ là dỗ trẻ con thôi.

Nhưng không ngờ, An Ức Tình vừa nhận đề đã viết ào ào, chẳng cần suy nghĩ. Mười phút sau, cô bé tươi cười giơ tay: “Hiệu trưởng, con làm xong rồi.”

Lạc hiệu trưởng ngẩn ra. Nhanh vậy? Viết bừa chăng? Ông cầm bài, lướt mắt qua vài câu... Ủa, đúng hết! Không thể nào? Nếu không tận mắt thấy con bé làm ngay trước mặt, ông cũng chẳng tin nổi.

Trong lúc ông còn đang hoài nghi, An Ức Tình nhanh chóng làm xong bài Văn, bình thản đưa lên. Càng xem, ông càng kinh ngạc. Chữ hơi xấu nhưng đáp án chuẩn không sai câu nào.

“Con thật sự chưa từng đi học? Ai dạy con? Học bao lâu rồi?”

Giọng An Ức Tình mềm mại, ngọt ngào: “Anh trai dạy con vài hôm.”

Đứng bên cạnh, An Học Dân thì đầy tự hào, không giấu nổi nụ cười: “Hiệu trưởng, chuyện này là thật, tôi lấy danh dự ra đảm bảo.”

Mới vài hôm? Hiệu trưởng nhìn chằm chằm An Ức Tình. Nhỏ tuổi thế này mà đã thông minh đến vậy, tương lai còn hứa hẹn thế nào nữa? Ông dạy bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp học sinh thiên tài. Nếu đào tạo được một em thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại thì đó sẽ là thành tựu lớn nhất đời ông.

Càng nghĩ càng phấn khởi. A ha, cuối cùng trường mình cũng có cơ hội nở mày nở mặt. Bởi trong ngành giáo dục, cạnh tranh rất khốc liệt, thi đua đủ kiểu.

Thành tích học sinh ảnh hưởng trực tiếp đến trình độ giảng dạy của giáo viên, danh tiếng của trường, và cả việc xét giáo viên xuất sắc.

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.